Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Xướng họa nhớ nhau

XƯỚNG HỌA NHỚ NHAU


Hoàng Gia Cương:
“Xin gửi tới các anh một bài thơ mới của Cương. Lâu rồi mới lại làm thơ nên cảm thấy như hơi lạc giọng thì phải. Các anh có nhận xét gì thi cứ nói thẳng nhé.?”

TA LÀ AI ?
H
oàng Gia Cương

Ta là ai trong cõi thế gian này
Là giọt nước giữa dòng sông cuộn chảy
Là chiếc lá giữa đại ngàn hoang dại
Hay phù sa, hay hạt muối trong lành ?…

Ta là ai trong cõi thế phù sinh
Như cây cỏ giữa thảo nguyên tít tắp
Như hạt cát giữa điệp trùng sa mạc
Hay ngọc huyền nơi xa lắc mù khơi ?

Ta là ai trong cõi thế sinh sôi
Một chấm nhỏ giữa bầu trời lấp ló
Một phân tử giữa điệp trùng phân tử
Mải nhọc nhằn trong chuyển động Brao ?

Ta là ai giữa tầm thấp tầm cao
Con chuồn ớt hay đại bàng dũng mãnh
Con kiến gió hay con voi hùng mạnh
Một sinh linh trong muôn triệu giống dòng …

Ta là ai giữa sắc sắc không không
Là đất thó hay vàng ròng nguyên khối
Là gió thoảng hay ầm ào bão nổi
Được đón chờ hay xua đuổi triền miên ?

Ta là ai giữa thời cuộc đảo điên
Con vịt cỏ ngước đầu nhìn ngơ ngác
Con sư tử cất tiếng gầm bất khuất …
Thế thời thôi  – thời thế, thế thời thôi !

Ta là ai ? – Hóa giải chẳng nên lời ! 

28/5/2011
Hoàng Gia Cương
*Trong vật lý, chuyển động Brao là chuyển động tự do,
không xác định.




Hoàng xuân Họa:
Thơ của anh đã đủ đầy những điều cần nói, chẳng dám nhận xét gì thêm chỉ xin đáp lại anh mươi vần.


TA!
Hoàng Xuân Họa

Biết nói gì thêm nữa bây giờ
ta đã từng một thời cam chịu
mặc bèo dạt sóng xô muôn nẻo
để bây giờ cọc cạch tấm thân

cầm dùi trống gõ hồn mình ta hỏi
nhịp nào bứt rứt, nhịp nào cầm canh
gióng lên khắc khải tấm lòng thành
ai nhận thấy, chẳng ai chia sẻ

ta hoang dại cả thời xanh để
tháng, năm thanh tịnh trái tim mình
cong lưng uốn mây chiều xám ngoét
chầu, phách khua ù cạc đêm mừng…

ta chịu lỗ… kiếp này xin chịu lỗ
tay khư khư nắm một khối hư vô
giăng tơ nhện giữa ngõ chiều hoang dại
bện nỗi mình khăn vấn chín tầng khô

ta làm gì để tổ tiên lo ngại
còn mành đất cằn hết bán lại buôn
ai trắng đời, ai lời ai lãi
trái khoáy con đường, đắng ngắt dòng mương

sao ta mãi gà què ăn quẩn
móc túi đêm bán tháo cho ngày
thoả mãn mình bẻm mép cơn say
ngất ngư uống, ngất ngư nhai cuồng cuống!

Là thứ chi? - Đâu phải con người!


haixuanhxh:
Tiến sĩ địa chất - tác giả tập thơ “Vườn thu” mà haixuanhxh đã có lần vinh dự được giới thiệu tại giao diện này. Chiều nay, sau khi chị đọc bài thơ “Ta là ai” của Hoàng Gia Cương và bài “Ta” của haixuanhxh, chị gửi qua emai đến một bài thơ và lời dẫn (bên dưới).
Xem ra cuộc sống tuy muôn hường nghìn tía, nhiều khúc đoạn khác nhau nhưng cách cảm về nó có điều gì đó cả nam và nữ khá giống nhau. Xin được tải về thêm vào entry này cho thêm phong phú.
Cảm ơn tiến sĩ KT. Chúc chị những ngày bên con cháu để đổi gió thất vui.

Tâm Tâm:
“So với vũ trụ vô cùng vô tận, thì trái đất chỉ là một hạt bụi rất rất nhỏ (về kích thước tương đối), và biết đâu, cũng đang trong một chuyển động BRAO nào đó của một nhóm thiên hà, chứ không chỉ xuay quanh trục của nó và quanh mặt trời. Cấu tạo của vật chất (từ các phân tử đến cả vũ trụ) là  vật thể nọ chạy xung quanh vật thể kia trong một trường hấp dẫn (hay sức hút), ... Có Trời biết được!
Thế nên em cũng từng viết về TÔI, nhưng đúng là kiểu phụ nữ, chỉ biết an phận…”.

TA
Tâm Tâm

Chói lọi như mặt trời
Vẫn ngày ngày bùng nổ (*)
Dịu hiền như vầng trăng (**)
Vẫn dập vùi mưa gió
Ta
Chỉ như ngọn cỏ
Ước chi điều tròn vuông!


(*) Theo các nhà thiên văn, những vụ nổ lớn hàng ngày vẫn xảy ra trên mặt trời (tạo nên những vết đen trên mặt trời)....
(**) Vầng trăng sáng lồng lộng hàng đêm, bao nhiêu thơ ca khen ngợi, ngưỡng mộ, cũng chỉ sáng nhờ vào ánh sáng mặt trời, đâu có giám huênh hoang gì!

Nguyễn Nguyên Bảy:
Tôi đang biên tập đến khu vực chữ cái vần T. của sách Thơ Hay 1, mệt mắt quá, định thiếp thì tay chạm vào tay anh trai HXH, đọc một hơi, mắt dừng lại ở hai chữ Tròn Vuông kết bài thơ của chị Tâm Tâm thì tỉnh hẳn, hái ngay được bài Lục Bát tên là Tôi Vuông, xin phép được họa tiếp vần Vuông sẻ lòng cùng nhau..


TÔI VUÔNG
Nguyễn Nguyên Bảy

Quê tôi nói gọi là ru
Mụ ru tôi nụ nở từ từ hoa
Lạ chưa chào trẻ sinh ra
Ầu ơ nào cũng...ạ ơi là tròn vuông
Mẹ tròn mà đẻ con vuông?
Vuông tôi chẳng biết nên buồn hay vui
Vuông tròn cũng thế cả thôi
Mẹ cho nút vú bú lời dân ca
Là vuông tôi vẫn lẫy bò
Là vuông chín tháng vẫn lò dò đi
Tồng ngồng trời vẫn tròn bi
Biết thẹn trời bỗng vuông y như trời
Mẹ khen con rối rít lời
Ạ ơi không chỉ ầu ơi nữa rồi
Một khi đã biết đầy vơi
Ru là thơ đấy vuông tôi đang tròn
Gặt mừng mẹ cấy mạ non
Thơ tôi vỡ tiếng véo von si cuồng
Gió no thơ phưỡn bụng buồm
Cò đói thơ đứng thả buồn bờ ao
Bể đời nước mắt đổ vào
Nghe hoa thoang mật lòng khao khát tình
Gặp hôm trúc đứng một mình
Tôi vội đầu đình xin trúc cho vuông
Trúc cười sao chẳng đòi tròn?
Tròn vuông từ đó chỉ còn là tôi…


.
Thơ Xướng họa: Hoàng Gia Cương/ Hoàng Xuân Họa/ Tâm Tâm và BNN (¾ từ Hà Nội VN, ¼ từ Seattle, Mỹ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét