Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Thơ Phan Võ Hoàng Nam


THƠ PHAN VÕ HOÀNG NAM 
Điện thoại: 0908102529

.
XÔN XAO THÁNG CHẠP

Tháng chạp.
Bồi hồi cơn gió bấc.
Lạ quen trời đất mờ sương
Tháng chạp bao mùi hương gợi nhớ
Nắng hanh hao lặng lẽ đợi mùa.

Tháng chạp về
Lũ chim đi tìm ngày cũ
Nắng rơi
Xôn xao buổi tàn đông.
Hiên nhà em cành mai ươm nụ
Chồi non tơ khoe dáng xuân thì

Tháng chạp.
Mẹ chọn từng hạt nếp
Góp tình quê đợi phút sum vầy
Phía dòng sông cơn bấc còn se lạnh
Mẹ đã nghe ấm lửa đêm xuân.

Có bao lần tháng chạp
Xôn xao tấc dạ kẻ tha hương.
Cánh én chao chạm vào lời hẹn ước.
Đêm Kỳ yên người còn đợi con đò.

Tháng chạp
Xôn xao những khúc quanh ký ức
Mùa bình yên thay áo đợi xuân.


CŨNG CHỈ LÀ VUI

Tôi đi về phía biển.
Sóng ồn ào từng cơn oặn thắt.
Biển mênh mông vơi đầy bao bận,
mang niềm đau lắng xuống đáy sâu.

Tôi đi về phía núi.
Đá lặng yên, dấu riêng bao nỗi
Núi chơ vơ giữa trời và đất,
bao nhiêu lâu nhìn những đổi thay.

Tôi đi giữa nhân gian.
Khóc với cười bao trò dâu bể
Đời nổi trôi gập ghềnh mấy lượt
Vẫn lanh quanh mấy nẽo đường trần.

Tôi đi giữa đời người,
thả hai tay thong dong giữa chợ.
Ngày hôm qua tan trong thinh lặng,
Tôi loay hoay tìm mãi ngày mai.

Tìm ngày mai trong những đổi thay.
Như một chuyến rong chơi cuối phố.
Đến rồi đi ở trong lặng lẽ.
Một cuộc chơi, cũng chỉ là vui.


THỨC GIỮA CƠN MƠ

Ta nghe lời con chim
Hót vang trên đầu ngọn sóng
Gọi bình minh ru những tàn phai
Chim mang theo bao lời sám hối
kiếp nhân sinh vương lắm tội tình.

Ta nghe lời dòng sông
Thì thầm đêm sâu thẳm
Tìm vầng trăng chia sớt niềm đau
Sông bao năm thanh tẩy ưu phiền,
Trôi đi mãi, vẫn bến trong bến đục.

Ta nghe đời quanh đây,
những tiếng cười đầy nước mắt.
Tình mong manh như lá trên cành
Chợt gió lên vỡ tan thuyền mộng
Cánh diều xưa vương đứt sợi tơ trời.

Ta nghe chừng trong ta
Tháng ngày trôi đi thinh lặng.
Mùa thu qua rơi tiếng thở dài.
Một sớm mai thiên đường rực nắng
Chợt nhận ra ta thức giữa cơn mơ.


LỜI HẸN VỚI NON SÔNG

Tôi đứng lặng im trước những con sóng cồn cào.
Nghe biển thở dài
Đau đáu nỗi đau da thịt.
Từ thuở năm mươi con theo mẹ.
Sao vẫn chưa toàn vẹn non sông.

Tôi đứng lặng im trước những con sóng cồn cào.
Vang tiếng chèo khua.
Anh linh xưa mở cõi.
Lướt sóng biển đông về nơi mặt trời lên mỗi sáng.
Ngọn giáo, thanh gươm cũng quyết giữ biên thùy.

Tôi thả những vòng hoa vào biển bao la
Gửi trên cánh Hải Âu lời mặc niệm
Hỡi những chàng trai với lời quyết tử
Tổ quốc ơi ! dâng cả tuổi  xuân.

Tôi đứng lặng im.
Trước những làng chài lưới câu chưa khô nước biển
Nuốt nỗi hận dâng trào
Tay nắm chặt tay.
Quân khát máu, sao nuôi hoài mộng dữ.
Bạch Đằng, Chi Lăng còn đó với sử xanh.

Trường Sa ơi nổi sóng trùng khơi.
Lũ thủy quái, thuồng luồng lại giương nanh, múa vuốt.
Hãy nghe đây,
Bài học ngàn đời cho quân xâm lược.
Xác thây trôi, loang máu biển Đông

Hãy xiết chặt tay.
Nghe lời hiệu triệu của non sông.
Vung lưỡi gươm thiêng,
Bốn ngàn năm ra trận.
Dẫu không ở tốp đầu xông lên phía trước.
Cũng nguyện đứng trong hàng quân gìn giữ biên cương.

07 - 6 - 2011

NGÀY MAI...

Có thể...
Ngày mai...
Những cánh hoa héo úa.
Nhựa sống cạn khô
Khúc giao mùa rơi vào tĩnh lặng.
Ừ dẫu thế !
Hương lan chiều  nay vẫn ngát,
Vườn nhà em vừa nhú một chồi non.

Có thể ngày mai...
Tình yêu chỉ là trò cợt nhả
Chẳng có buổi bình minh.
Và lũ chim không còn đi truyền lời sấm.
Thế... à !
Cạn chung ta quắc quay trời đất.
Chén rượu chiều nay vẫn ấm tình người

Có thể ngày mai những nỗi đau còn đó.
Đừng đánh rơi, dù chỉ chút niềm tin
Ngày dẫu buồn tênh,
Bình minh vẫn nguyên ước vọng.
Ta có hôm nay để yêu những cuộc đời.

Có thể ngày mai... chỉ là cơn mơ
vụn vỡ tiếng cười.
Vụn vỡ những mảnh đời.
Cuối trời thinh lặng.
Dẫu mai anh và em chỉ là hạt bụi.
Ta lại rong chơi giữa cõi vĩnh hằng.

Tháng 9 - 2011


TỰ TÌNH QUÊ HƯƠNG

Mai xuôi về Nam
Sao quên những ngày đất Bắc.
Một chuyến viễn du về với cội nguồn
Nửa đời người mới ngược đường mở cõi.
Đất tổ, quê xưa hạnh ngộ lần đầu.

Đã không còn những dòng sông chia cắt
Hai bờ xa, nước mắt lớn ròng
Bao máu xương cho ngày sum họp.
Gió phương nam gợn sóng sông Hồng.

Đất nước chúng mình (*) đâu cũng đẹp.
Núi sông xanh.
Lấp lánh biển xanh.
Đồng ruộng xanh, cò trắng lưng trời
Ngân nga tiếng Nguyệt cầm trong sáng.

Trường Sơn ơi,
Chiếc đòn gánh oằn trên vai Mẹ
Gánh yêu thương lấp những niềm đau.
Lời nghẹn ngào.
Những dòng sông, Nước mắt.
Biển Đông dang tay,
Khắc khoải thở dài.

Hơn ba mươi năm đất nước yên bình
Sao môi Mẹ vẫn chưa rạng rỡ.
Đất lửa miền Trung máu xương bom đạn
Nắng vẫn chói chang, mái rạ gió lùa

Sông Hương chiều nay lững lờ nhung nhớ.
Bến Văn Lâu đâu bóng thuyền trôi,
Câu hò mái nhì trôi xuôi con nước
Khách đường xa (**) ngơ ngẩn giữa sương mờ.

Đất Bắc ơi, lần đầu diện kiến
Bóng cờ lau có phất phới trong sương.
Dấu ngựa đá bao phen buông vó,
Hồn Thăng Long còn quyện sóng Bạch Đằng ?

Hà Nội mênh mang, cửa ô lộng gió.
Đêm hồ Tây hoa sữa quấn chân người.
Những góc phố chỉ một lần sơ ngộ
Sao như quen tự những bước đầu đời.

Mai về Nam.
Bồi hồi nửa đêm trở giấc.
Cây trúc xinh lên phố tự lâu rồi
Vầng trăng khuya đâu níu người ở lại.
Tô Thị ơi sao không đợi chàng về..

Ôi những làng quê
Những lũy tre.
Áo tứ thân đã thôi bay trong gió
Con sáo sang sông bao giờ trở lại.
Gốc đa xưa sầu nhớ con đò.

Đất nước trãi dài như tiếng mẹ ru.
Chiều Tây Bắc tiếng khèn gọi bạn
Đêm Sapa sáo mèo khắc khoải.
Mường Khương, Pha Long đèo ẩn ngàn mây

Mai về Cửu Long mênh mang con nước.
Nhớ Mẫu Sơn đêm sương đẫm rượu ngô.
Ở nơi tầm cao địa đầu tổ quốc,
Chợt nghe tiếng quân reo quyết giữ biên cương.

Đất nước quê hương một lần tương ngộ,
Phút chia tay bao nỗi buồn vui.
Bốn ngàn năm trời đất giao hòa.
Mong nắng ấm, mẹ cười rạng rỡ.

Tháng 3 – 2011
Kỷ niệm chuyến xuyên Việt
___________________
(*) lời của nhà thơ Pờ Sảo Mìn
(**) Chữ của nhà thơ Hàn Mặc Tử


NẮNG ĐỒNG BẰNG

Anh lại về thăm quê
Bờ tre hong tóc mềm đợi gió.
Tháng giêng nắng
Bóng ai qua cầu
Dòng sông lung linh ngày cũ.

Cây ô môi sau vườn còn hoa đỏ.
Lũ sâu ngủ đông mơ cánh bướm rộn  ràng.
Chiều.
Mẹ ra sông ngẩn ngơ đò dọc
Biền biệt người từ độ thu xưa.

Tháng giêng mùa cạn.
Em còn đợi nước dưới trăng khuya.
Bìm bịp kêu.
Lời ru khắc khoải (*)
Chuyện bán buôn lời lỗ biết ngày sau.

Tháng giêng đi qua những nẻo quê
Rau muống trổ hoa
Khói đồng quạnh quẽ.
Buổi cơm chiều.
Cá kho bông súng trắng.
Vị đồng quê mặn cả một đời người.

Con sông quê chảy suốt tháng năm
Lặng lẽ phú sa
Nặng tình với đất.
Bến sông quê, bao lượt người xuôi ngược.
Con đò xưa vẫn đợi ánh trăng khuya.

Anh lại về giữa nắng đồng bằng.
Tìm  giấc mơ bao năm khắc khoải
Khung cửa nhỏ
Nụ cười xưa e ấp.
Vỡ òa niềm vui ngọt sắc như dao.
_________________________________
(*) Con nước ròng rồi con nước lớn anh ơi
Buôn bán không lời chèo chống mỏi tay

THƠ PHAN VÕ HOÀNG NAM
NGUYỄN VĂN HÒA (PHÚ YÊN), ĐỌC CHỌN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét