Đi qua nỗi buồn… | |||
Lê Văn Vỵ | |||
Năm báo tử anh
Mây trắng tuổi thơ tang tóc * Đêm liệm cha Nhang khói mồ côi * Ngày vĩnh biệt em Giông bão tím trời * Ba hồn, bảy vía nỗi buồn Về đây nhập lượm Chôn sâu Trong lòng Hay hỏa táng Còn lại nắm tro Thả xuôi sông, xuống bể Hay vun cho cây Nở hoa ?
*
Người nói với ta: Người đã đi qua nỗi buồn bằng nước mắt Những trận mưa nước mắt đã hồi sinh cánh rừng lửa tình yêu thiêu trụi Những giọt nước mắt rơi xuống nấm mồ người thân nẩy mầm xanh cỏ * Giá mà ta được khóc Ta đã nuốt đá, ngậm sỏi, trừng mắt xuyên đêm tối Cõng con băng qua bãi tha ma Cả núi đá đè lên lưng, lên ngực. Xé đá mà lên Tru lên như sói trong rừng hoang Hát bài ca lá ngón Liếm vết thương bằng nước bọt chính mình * Đam mê đi qua nỗi buồn những bước chân chim Sóng thời gian khỏa lấp Xóa những vết chân hằn trên cát Lãng quên những vết thương lòng Lên sẹo đất đai Cảm ơn Thơ đã cho ta trở về tuổi thơ để quên đi ở quê mà mang nỗi đau xa xứ Cảm ơn mẹ mỗi ngày, lại mở cửa đón con phên liếp chở che * Cảm ơn em Đã là chiếc mỏ neo cho thuyền ta neo đậu giữa dông bão đảo điên Đã có lúc Vịn vào vai em vượt thác buồn phiền… . Thơ Lê Văn Vỵ/ Nguồn trannhuong.com |
Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012
Đi qua nỗi buồn/ Thơ Lê Văn Vỵ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét