Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Thơ Nguyễn Minh Khiêm


Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM

Chiều rỗng

Buổi chiều bị đốt cháy bằng một sự trống rỗng
Không có con thú nào bị chết
Người đi săn gục ngã
Ký ức trở về bằng tàu tốc hành không đuổi kịp chiếc xe bò lộc cộc chở làng ra phố
Mảnh thời gian phân hủy chồng xếp lên nhau hết nghĩa địa này đến nghĩa địa khác
Ca dao cỗi, thần thoại cỗi, truyền thuyết cỗi, cổ tích cỗi, tục ngữ cỗi
Những thần tượng rữa ra không thành gỗ lũa
Vàng son rữa ra không thành thạch mộc
Bón thúc bằng làng làng văn hóa, nhà nhà văn hóa
Bón thúc bằng bao nhiêu làng vui chơi, làng ca hát
Bón thúc bằng hết di sản này đến di sản khác
Bón thúc bằng những dự án trăm tỷ nghìn tỷ
Cây nêu tràng pháo không còn khả năng ra lộc
Nghệ nhân như giọt nước cuối cùng đáy chén
Có thể bay hơi bất cứ lúc nào
Làng cổ thét lên không cần làng cổ

Trái tim được trang bị máy phóng xạ các-bon 14
Tìm niên đại của những miếng trầu hóa thạch trong câu hát giao duyên
Trúc xinh khỏa thân làm mẫu nghi thiên hạ
Ngọc Hoàng có nhiều căn buồng tối cổng sau

Bơi hết sông này đến dòng sông khác chân cò vẫn lấm
Bao nhiêu tiếng huầy dô rơm rạ vẫn đắp bờ
Giọt mồ hôi vướng vào rất nhiều tấm lưới
Quanh củ sắn củ khoai đủ thứ mồi câu lạ

Cánh buồm không căng lên được bởi những cơn gió bại liệt
Rất nhiều bùa mê nối nhau trải thảm vào ngôi đền quỷ sứ
Tín đồ chợt nhận ra mình đang bị một bày dơi tàng hình hút máu
Hiến dâng sự mệt lả mù lòa cho một buổi chiều rỗng.

12.3.2012

 
Ký ức màu huyết dụ

Dế mèn không còn chỗ ngủ trong trang cổ tích bâu về cắn rứt ta buốt từng chân tóc.
Cò trắng trượt chân khỏi khúc à ơi đập cánh vào cửa sổ đòi mở lối ra đồng.
Sông chết chất lên thuyền, bến chết chất lên thuyền, mái chèo bó chiếu chất lên thuyền, thuyền mai táng chỗ nu na nu nống!
Vua bong bóng xòe bàn tay bà mụ không kéo lên được những dấu chân xỉa lầy xuyên qua thế kỷ.

Vườn chuối xác xơ bao nhiêu mùa bão, tiếng tuổi thơ lộp độp rơi về.
Rơm rạ không biết mình ấp bọc trứng Âu Cơ, không biết mình mở vỏ dưa thành ban mai đất nước.
Chiếc cày chìa vôi không mua được vé vào xem bức tranh đô thị hóa, lặng lẽ tự liệm mình!
Hết mâm cỗ này đến mâm cỗ khác đứng vái sau những bức tượng bao nhiêu đời chưa tỉnh.

Làng vẫn chép miệng thèm niêu cơm Thạch Sanh trên mảnh đất mặt người ướp vào tục ngữ ca dao còn nghi ngút khói.
Đủ loại cầu vồng mê hoặc được bắc vào chốn thần tiên nhưng nón lá áo tơi vẫn quanh năm dầm mưa dãi nắng.
Chày cối nấc lên đứng làm cổ vật.

Bao nhiêu năm bia miệng thất truyền, lại đục đẽo chạm vào đầu lưỡi.

Làng được dẫn đường bởi cột cờ chọn trong bó đũa. Sức mạnh trong câu thần chú : Cha lươn không đào lỗ cho lươn. Trời sinh voi thì trời sinh cỏ.
Rơm rạ đắp vào nhau thành đụn. Rơm rạ bấu vào nhau lúc lạc bước bơ vơ.

Có công mài sắt có ngày nên kim là bí quyết trường tồn. Thắt lưng buộc bụng là bí quyết trường tồn. Một thứ thần dược được phát chẩn từ thế hệ này qua thế hệ khác.
Đám mây lang thang vượt năm tháng tìm về
Hoàng hôn vỡ ký ức màu huyết dụ.

14.4.2012


Vườn cũ

Chỉ còn lại cây cau ngày xưa con mèo leo lên hỏi thăm chú chuột
Con chim chích choè thỉnh thoảng về làm giỗ cành chanh
Lời hát đói quắt đói queo nhưng không thèm rau má nữa
Hồ Tôn Hiến vẫn thỏ thẻ với trúc xinh đẩy nắng xuống Tiền Đường

Mẹ vẫn mặc chiếc áo ngày xưa con cò đi đón cơn mưa
Chiếc cuốc quằn bỏ câu hát bùa mê còn da lông mọc
Mẹ góp trâu bò nhà cửa đất đai vào tiếng kẻng ăn chung
Ngồi ngắm cỏ gà kéo co với đất

Tu hú hót vang chỗ mẹ đẫm mồ hôi
Tấm biển nhà tình nghĩa treo chùm vải chín
Như đây là nấc thang đầu tiên bước vào cổng thiên đường
Như đây là món quà con chim ăn quả khế

Cổ tích thành nấm đứng dầm mưa
Giun dế vẽ bức tranh siêu thực
Bản nhạc kịch nhiều chỗ trường ngân trong ngôi vườn cũ
Dấu lặng đen thăm thẳm bóng mẹ ngồi.
.
17.1.2011


Đồng thiếp về quê

1.
Đô thành mê cung đá. Ta như một hòn tuyết lạnh.
Tình quê cồn  sóng vỗ . Làng căng trong lồng ngực.
Một mình ta đồng thiếp về quê. Câu thơ xanh trên
thềm phù sa cổ. Trong lòng ta lam lũ thành men.
Mồ hôi thành men. Mùi bùn đất thành men. ủ tháng
ba ngày tám. ủ khúc đồng dao dày bước chân trâu.
Vỗ thời gian sấm động. Chuyện tiếu lâm khoả lấp nhọc
nhằn. Chuyện ngược đời thay khăn lau nước mắt. Giãn nếp nhăn lũ quét, gió gào. Ký ức một thời thành rượu. Ruộng đồng không dứt cơn say. Đêm sâu miệng chén. Hồn quê rót đầy khoảng lặng. Những gương mặt viết sử làng bằng nước da vàng ệch. Giữ gia phả bằng nùn rơm, tro trấu. Vịn trâu đi để không chệch kiếp người. Cắn cỏ cắn rơm để thành tâm Phật. Dòng họ bện vào nhau chắc hơn thừng chão. Cuồn cuộn nỗi niềm. Thở ra  liềm hái. Hít vào rạ rơm . Bờ ruộng là khuôn vàng thước ngọc. Gầu sòng, gầu giai vục sứt  bao nhiêu thế hệ.

2.
Xâu chuỗi cổ tích làng làm ngọc. Ôm mái đình cây đa
ngủ cho khỏi giật mình. Thuốc lào hoá bến quê. Nghĩa
xóm tình làng  neo vào miếng trầu cánh phượng. à  ơi
muối mặn gừng cay . Nhặt lại những đêm hội đêm chèo
làm đàn, làm sáo.  Vịn  khói hương mùng một hôm rằm
đường xa không trượt ngã. Soi tục gọi vía gọi hồn để
vững chãi tâm linh. Tiếng hò giao duyên dệt chăn dệt
gối. Bầu bí thương nhau không sói lở cội nguồn.  Giọng
ốc giọng cua luyện bao nhiêu màu mực. Nghìn năm thành hoa văn. Đội đầu làm nón. Khoác làm áo tơi. Ngậm làm bùa ngải. Niệm làm thần chú. Lọc  cái dại cái khôn. Lọc tâm xà miệng Phật.


3.
Bao nhiêu chông gai vực thẳm. Mảnh vá áo mẹ nơi ta về
tránh bão. Câu thơ tựa vào nước da rám nắng. Niu đất que cời thành dân ca dân vũ. Móng chân móng tay của mẹ thì cùn. Tục ngữ ca dao thì sắc. Nón mẹ tròng trành cho khỏi sóng gió ngả nghiêng cung điện đền đài . Gánh nặng đường xa đứt gãy. Ta rơi về bình yên nơi vại nước giàn trầu. Ta rơi từ vàng son bia tượng xuống chiếc đòn gánh cong sử thi làng của mẹ. Ta rơi từ chỗ con bống con bang ăn nhầm cơm vàng cơm bạc người thân xuống vị sữa mẹ sắn khoai rau má. Ta rơi từ chót vót những lời tụng ca hoa mỹ xuống bã trầu của mẹ. Một tiếng à ơi mấy lệch cũng bằng. Một tiếng à ơi đắng cay cũng ngọt. Một tiếng à ơi máy đục cũng trong. Một tiếng à ơi tan đi thù hận. Một tiếng à ơi qua mấy cuộc chiến tranh. Mẹ về cõi Phật. Để dáng một con thuyền vỏ trấu. Mái rạ cùn ấp
bọc trứng Âu Cơ. Chân trời chớp giật.
Khúc thẳm sâu . Một mình ta đồng thiếp về quê…
.
4.12.2009

Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét