Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2012

Thơ NNB/ 108 khúc tặng Liên/ Bài 81-90

nguyễn nguyên bảy
THƠ
108 KHÚC TẶNG LIÊN
.

81
CHAT V
ỚI CON GÁI VỀ NHÀ CHỒNG
Cho Nguyễn Lý Phương Ngọc
 
Chát với nhau thế này có nghiêm không, con gái?
.
Dạ, nghiêm
Con đang thấy trăng mẹ phủ đầy vai con
Cha ôm  trăng thì thầm lời gió
Trong đầu con giấy trắng tinh nở nụ
Chờ chép những lời cha

Vậy chúng ta cùng chát dưới hòa ca
Của trăng và gió
Yêu nhau chẳng biết thế nào là đủ nhỉ
Vái trời cho cha mãi là cha
Để hát dịu dàng cùng mẹ con vằng vặc

.
Cha ơi, trưa hôm qua con nghe mẹ hát
…Gả con chồng gần
Có bát canh cần nó cũng mang cho…
Con đã khóc

.
Đừng nhiều nước mắt thế, con yêu
Ngày mẹ theo cha đi làm vợ
Khát thèm lời ngoại hát
Mẹ thức suốt đêm ngửa mặt nhìn trời
Nghe từng thánh thót mưa rơi
.
Cha đã làm gì lúc ấy?
.
Cha đã ôm mẹ đầy một ngực
Hát rằng,
Dẫu sông tình gặp bão gặp giông
Dẫu sông tình qua ghềnh qua thác
Đôi ta mãi mãi vợ chồng…
.
Sao cha không hóa phép cho con được lấy chồng gần?
.
Trên trời có ông Tơ bà Nguyệt
Cha chỉ là cha trần tục của con thôi
Hơn một lần tôi dậy con tôi
Muốn biết vàng thau tình hãy tìm trong mắt ấy
Chỉ có tơ vàng không có tơ thau
Tơ vàng quấn cổ tay nhau
Mà thành chồng vợ
.
Cha biết không Nick (*) nắm tay con thật nhẹ
Ai đã buộc chúng con trong sợi mơ hồ…
.
Trời đã cho sợi mơ hồ ấy
( Gái trai nào cũng được trời cho)
Trong mỗi sợi mơ hồ đều có một hạt thơ
Trong hạt thơ có duyên nhân thử thách
Gieo thế nào cho duyên nở thành cây
Ngả cây đóng một con thuyền
Thong thong sông đời thuyền yêu
.
Cha có đứng trên bờ cùng hát với thuyền con?
.
Không chỉ hát cùng con
Cha cho tiếng hát đi theo
Trăng đầu hôm là ngọn đèn dầu
Gió giông làm lửa cháy…
.
Cha ơi cha, sao không cho con giấc mơ cá nhẩy
Để con vượt vũ môn
Cha lại cho con giấc mơ cá vàng?
.
Con nói lạ chưa
Có mẹ cha nào chẳng muốn con hạnh phúc
Con chẳng đã có hơn hai mươi năm cơ cực
Cùng cha mẹ vượt vũ môn?
Đừng tưởng ta cho giấc mơ cá vàng
Là tình tung tăng hưởng sướng
Dưỡng nuôi tình là vũ môn con…
.
Con xa nhà lúc cha mẹ hoàng hôn
Có cách nào cha giải mã nỗi buồn?
.
Cha một đời tu thân cầu sống đời mình thích
Tự tin tìm hạnh phúc ở bàn tay
Tới đích đó là người đắc đạo
Nay nhìn con yêu người mình yêu
Nay tin con có bàn tay làm ra hạnh phúc
Mã buồn cha giải văn vui
Con đừng ngủ nướng ban mai
Để cha phải thức gió sang gọi nhé
Con đừng đố kỵ nhỏ nhen
Để nụ cười không là hoa hồng nhé
Con cứ là con như con đã là con
Đừng tưởng lấy chồng đã là lớn khôn
Dù ở cách xa hư cha vẫn đánh đòn
.
Xin cha cứ đánh thật đau
Để con biết cha còn mạnh khỏe
.
Mạnh khỏe vì cháu con thì cha phải cố
Cố để báo công với đấng sinh thành
Đã nuôi dậy cháu con thành người tử tế
Nghĩa đời vay trả
Dù chỉ một đồng tình cũng phải nhớ tri ân
 .
Nhớ con cha nấu canh cần
Chiều đông mời mẹ con cha nhé?
.
Đời nào mẹ con bằng lòng ngược thế
Mẹ sẽ nấu canh cần cho nguôi nhớ cả hai
Bát canh cần đời tôi
Gần năm chục năm rồi vẫn ngọt
Bát canh cần của đời con
Năm chục năm sau còn ngon hơn nữa nhé
Thôi nào canh cần
Hãy rạng rỡ trước vu qui…
.
(*)Tên con rể tác giả
Sài Gòn, đêm 30.04.2011
Chat với con gái
/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
.
82
CÂU SÁU CÂU TÁM
.
Thơ này em tung câu sáu
Anh hứng câu tám

Câu sáu em bay cò trắng
Câu tám anh ôm tình trắng mướt bến sông xanh

Hỡi anh hỡi anh hỡi anh
Đừng hỡi anh nữa mà thành trường ca

Ta đang ngược về hôm qua
Nắng hôm nào chẳng thật thà vàng ươm

Nhưng hôm qua ở quê hương
Không gian nào có cháu con là nhà

Trăng thề đã ở rất xa
Thì anh chẳng (đã) ủ trăng thề vào tim

Núi Nùng đêm ấy cánh chim
Nào chim có mỏi nổi chìm cho yêu

Giận hờn anh có mang theo?
Ôi ôi ôi thuở đói nghèo sao quên

Này em này em này em
Chừng nào em còn tung câu sáu

Chừng nào anh còn hứng câu tám
Thì bến sông nao nào chẳng có cò

Tình yêu hổn hển thở thơ
Gieo cò trứng nở trắng bờ ca dao 
Sài Gòn, 06.2011

Câu Sáu Câu Tám
/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
.
83 NGẪU HỨNG CÒ

 .
Mình ơi mình ơi mom sông

Cây gạo nở đỏ cháy mông mênh trời
Thân cò hoa trắng đậu phơi
Như thể lửa nói những lời yêu nhau

Mình ơi nhớ trắng phau phau
Không vôi bạc dạ không mầu khói nhang
Chỉ là trắng, trắng mang mang
Đón xuân thì họa mai vàng vào thơ
Đón hạ họa sen ngẩn ngơ
Đón Thu họa cốm, chuối mơ mộng thiền
Đón đông họa rét môi em
Họa ửng cho má hóa men mưa phùn

Chân cao mình chẳng chịu lùn
Đứng trên bùn chẳng để bùn vấy lông
Ngày mình gánh nắng sang sông
Đêm mình gánh vợ gánh chồng gánh con
Tép tôm là cớ để buồn
Kiếm ăn nuôi lấy cội nguồn sinh sôi
Đố ai thấu cạn buồn vui
Thời suông cò lết chân vùi tổ suông
Đố ai dám bảo sướng hơn
Cò cùng tiên tắm trăng cồn cào ghen

Mình ơi hỏi vội kẻo quên
Ai đem cò lội vào miền ca dao
Hỏi chim nao, có chim nào
Đời dân giã sống thanh cao bằng cò
Mom sông cây gạo đỏ phơ
Những bông cò trắng mơ hồ đậu bay
Mình ơi cho anh cầm tay
Cánh cò trắng thỏa đất dầy trời cao
Sài Gòn, 06.2011
Ngẩu Hứng Cò/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
.
84
THU XA QUÊ

.
Trời cho thu một gánh vàng mười
Ban phát thế nào tùy lòng thơm thảo
Năm nào tôi cũng theo thu rong chơi
Trong cõi đời hư ảo
Thu ngoái sau lưng hóa vàng cho sen pháo
Còn chút sướng hạ nào thì nở nốt cho thu
Rồi thu từ từ từ từ
Ban phát vàng cho na cho bưởi
Chẳng biết tình đầu hay tình cuối
Mà ân huệ hơn cho cốm cho hồng
Rồi thu gánh vàng ra sông
Sao thu quê mình thương cỏ may nhiều thế
Triền sông nắng cười nghiêng ngả
Sườn đồi vàng gió mật ong
Thu chia vàng từng mâm cỗ
Tuổi thơ nào cũng có Rằm
Tôi được thu cho chút lửa
Trăng cười vằng vặc cỏ lau

Năm nay theo thu gánh vàng xứ người
Ơ hơ, ơ hơ thu vừa vung vàng vừa hát
Tiếng hát hóa nắng thành hoa hóa gió thành ong
Tiếng hát gọi tiên đồng ngọc nữ bầy đàn
Lễ hội dát vàng rừng phong
Và khi khắp mọi rừng phong đổ vàng
Thu bật cười khanh khách
Gió nắng bật cười khanh khách
Tiên đồng ngọc nữ bật cười khanh khách
Tiếng thu chuông khánh rền vang
Rằng thu vàng, thu vàng
Âm vàng chưa kịp ra tới biển
Đã nghe ơ hờ ơ hờ thút thít
Mưa rơi rả rích tiếc thu rơi
Tranh với gió đông gom lá trả lại trời
Tôi gánh vàng về an ủi cỏ lau tôi
Cỏ lau không cười không khóc
Nghiêng về vời vợi thu quê
Seattle, 9/2011
Thu Xa Quê/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
.
85
M
ỘT CHIỀU
.

Chiều nay bỗng gặp lại chiều
Năm mươi năm trước em ngồi trên cỏ lụa
Mơ thăng dọc hay mơ nở ngang
Mà nắng liêu xiêu mà gió liêu xiêu
Mà cánh cò sải nắng vàng chiều
Bay muốt về tổ xanh
Tổ xanh với ai là vườn Bảy Mẫu
Với chúng mình là vườn yêu
Em nghiêng cỏ lụa
Cho anh ngắm tuổi mơ non
Gương hồ nhìn ai thế
Nước thẹn gió sóng dướn von
Anh hái trộm hoa vừa nở
Nụ hôn vội trước hoàng hôn
Chiều nay bỗng gặp lại chiều
Em ngồi trên cỏ lụa
Vẫn nắng liêu xiêu vẫn gió liêu xiêu
Đàn vịt trời đang đùa tranh liến láu
Vụn bánh mỳ yêu
Hồ nào có em cũng là hồ Bảy Mẫu
Vườn nào có em cũng là vườn yêu
Kìa anh nhìn bầy đàn con cháu
Sao chúng mình tình lâu thế hở yêu?
Vì ta đã có một chiều
Uống cạn nước tình để đi qua bể khát
Đi qua sóng gió giận hờn
Em đỏ mặt lần tìm khuy áo
Đức Mẹ này chỉ của riêng anh
Seattle, 9/2011
Một Chiều/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
.
86
LỘI VỀ THU NGÂU
.
Chỉ quê mình mới có ngâu
Mười Rằm thông một nhịp cầu âm dương
Em ôm đầy ngực hoa buồn
Anh bưng một bát khói hương thầm thào
Hời trong cõi xá lao xao
Hồn nào cha mẹ hồn nào con em
Hương hoa không lạ không quen
Thu mọi cõi vẫn hương riêng quê mình
Âm dương miền tử miền sinh
Bao la biết sợi luân tình ở đâu
Ba cõi thông một ngày ngâu
Nhớ vàng thì nổi nhớ thau thì chìm
Lim dim trong cõi lim dim
Tay ôm vong xá mắt dìm bi ai
Cội thương nhớ chẳng nhạt phai
Phận đời Tô Thị khóc mài vào mưa
Tình yêu quầy quả ra về
Hợp tan lại hẹn ngâu kỳ năm mai
Sông quên vong nức nở cười
Bến quê thơ lại nằm ngồi hát ru
Xứ người mùa lạ lắm thu
Một cơn mưa đá trút từ sông mê
Gọi hồn da diết nhớ quê
Mượn sông mưa đá lội về thu ngâu
Seattle, 9/2011
Lội Về Thu Ngâu/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
.

87
ĐÊM NGỦ CỘI BỒ ĐỀ
.
Mơ hồ nghe sông trôi
Đến bên thềm nhà mẹ
Mẹ thả phiến thuyền lá
Bươn bả sang chợ mưa
Mơ hồ nghe tuổi thơ
Quấn những con chỉ gió
Phơi đầy triền đê cỏ
Thả hát bay thành diều
Mơ hồ nghe quạ kêu
Kể chuyện thời loạn lạc
Bao nhiêu là đại bác
Bắn lên trời pháo hoa
Mơ hồ nghe tuổi già
Thanh minh người tảo mộ
Lá đã cuốn vãn chợ
Gươm còn múa chờ ai?
Thức dậy đi đêm ơi
Chú gà tre gọi cỏ
Cỏ gọi lúa gọi mẹ
Mẹ gọi làng gọi sông
Một đời gọi một đêm
Một đêm bừng thức dậy
Thấy một triền lau sậy
Vui hát cùng sông trôi
Seattle, 9/2011
Đêm Ngủ Cội Bồ Đề
/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
.
88
TIỆC TÌNH
.
Trong bữa tiệc mừng tình trên bạc
Bà Ê Va, người Thụy Điển Việt (1)
Chúc một câu cười ứa nước mắt
Mừng hai bạn yêu bền lâu khiếp!

Bền lâu? Mở ký ức son
Đêm giao bôi ấy trăng von đầu giường
Sướng đỉnh phóng lúc trăng buông
Nhu âm trộn với dương cương thành đời

Sống dai mấy cũng đầy vơi
So bì sao được luân hồi tình trăng
Cớ chi đẹp mãi thế Hằng
Tròn treo thoang nụ nghiêng nằm thoảng hoa
Đáp Hằng cười mát ngân nga
Đêm nào trăng cũng chỉ là trăng thôi
Nếu thi nhân phải lòng tôi
Tiệc tình xin mãi muôn đời là trăng
Trăng non rồi trăng lại rằm
Đêm treo vằng vặc đêm nằm lu phiêu
Sáng gì cũng tấm lòng yêu
Trong muôn vạn giữ một điều thủy chung
Thi nhân cười gạo sôi vung
Đũa cả em ghế một vùng tám sen
Này giò này chả này men
Bền lâu bí ẩn vườn duyên tiệc tình
Seattle, 9/2011
Tiệc Tình
/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy 
.

89

KÝ ỨC CÒN LẠI

.
Tôi đổ tuổi tác vào nồi ký ức
Tóc lau ngồi nín cời than

Kỳ lạ chưa ký ức cung đình
Hôm qua còn vàng son mà giờ trắng xóa
Lạy thinh không mười phương trăm ngả
Tôi biết mình còn nợ một tu thân

Chẳng muốn bới tìm trong đục thục sâm
Bầy đàn vong hiện ra tả tơi xiêm áo
Xá tội cho vong đã cúng cơm cúng cháo
Rũ sạch hận thù tội ác vẫn cầu xin?

Mẹ lại hiện về lưng còng như trăng
Con đâu biết phải làm gì để lưng mẹ thẳng
Mẹ bảo đừng cười chua khóc đắng
Cứ làm thơ trăng cho Hằng vỗ về đời

Và ồn ào tôi lại hiện tôi
Tung sông hoành bể
Sông đời sao dài thế bề đời sao rộng thế
Sau mỗi lần chìm lại nổi cao hơn

Và em hiện ra chân lấm lem bùn
Mượn thơ Nguyễn Đình Thi vuốt thành ngà ngọc
(Rũ bùn đứng dậy sáng lòa)
Tình nghèo chăn rách
Em co kéo tứ bề đắp ấm cho anh

Ký ức không giăng lũy xây thành
Tương lai thênh thênh lên đỉnh ước
Thuốc ký ức đun ba chắt một
Mà sao chỉ thấy veo trong

Tôi đổ bát ký ức chắt được vào than hồng
Uống cũng chẳng thể lành miền quá khứ
Cùng lắm viết bài thơ than thở
Bài thơ ấy đã chắc gì đáng hát?

Rời ký ức tôi trở về hiện thực
Bây giờ lúc này sóng đang hôn gió sông trôi
Cỏ đang hôn gió cỏ bời bời xanh
Và em đang nắm tay anh…

Seattle, 9/2011
Ký Ức Còn Lại  / Thơ Nguyễn Nguyên Bảy

.
90

HUYỀN THOẠI PHÚC

.
Song thân ơi, xin rước mẹ cha về
Làng mở hội tạ ơn củ khoai thần năm Dậu
Con thấy thuyền cha về từ mây sông thương
Ông cháu ôm nhau cười như sáo sậu
Mẹ gánh hoa về từ bến nắng nhớ
Con dâu đón mẹ dâng hoa khoai thần
Riêng thằng chắt nội
Trốn hội ngồi gốc đa làng
Bấm game siêu nhân đại chiến thế giới

Đứng trách mắng con. Tôi bảo con tôi,
Nó cũng như con
Chẳng có mảy may ký ức nào về cụ nội
Nên không thể giả vui là tết Công Gô
Không thể trá buồn nước mắt cá sấu
Và cũng đừng tội nghiệp đời cha
Chỉ thèm có ông để nhớ
Để hóa vàng niềm ước xót xa
Chết được chôn theo đôi guốc mộc
Biết cha mình chỉ đắc phúc nhị đại
Nên ông con sống một đời tích đức
Dạy cha huyền thoại củ khoai thần
Và cha tin huyền thoại khoai thần
Ngẩng đầu mà nuôi con sống
Tạ ơn phúc con tôi khôn lớn
Cũng tin huyền thoại khoai thần
Khoai như niêu cơm Thạch Sanh
Nuôi cả làng thoát qua năm Dậu

Ông con đắc phúc tam đại
Dù thế cha vẫn sống một đời tích đức
Dạy con bằng huyền thoại khác
Huyền thoại súng trường bắn rơi máy bay
Huyền thoại như mưa sáng nay
Con ngồi trong thúng tản cư
Mẹ gánh con đi trong kiếp nạn
Cha đã thấy nụ cười xán lạn  
Sẽ rồi nở sáng mặt con

Giờ đây tam đại nhà ta đồng đường
Dù vậy con vẫn phải một đời tích đức
Tích đức cho đứa trốn hội ngồi gốc đa làng
Bấm game siêu nhân đại chiến thế giới
Hãy dựng chính đời mình thành huyền thoại
Cánh cò bay vượt đại dương
Con sẽ thấy nguồn cội
Giản đơn như bánh tráng phơi sương
Chiều cuối tuần cuốn bánh nhớ quê hương

Lễ hội khoai thần biết sau còn ai nhớ
Huyền thoại mới thay huyền thoại cũ
Cái đói đã đi qua
Khói lửa đã đi qua
No ấm thanh bình cõi ước
Ngửa mặt cầu xin mưa nắng thuận hòa
Vẫn thấy bóng cha đưa đò sông mưa
Mẹ ngồi bán hoa chợ nắng
Cây đời cội phúc tươi xanh

Seattle, 9/2011
Huyền Thoại Phúc/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
.

Thơ 108 khúc tặng Liên 
Góc riêng tư nguyennguyenbay.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét