Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

Thơ NNB/ 108 khúc tặng Liên/ Bài 31-40

nguyễn nguyên bảy
THƠ
108 KHÚC TẶNG LIÊN
 

31
LÁ THU

Phải chăng mỗi phiến lá
Rơi trên đường ta đi
Đều nói cuộc tình si
Của chúng mình em hỡi

Lá rơi trong nắng chói
Và rơi lúc chiều tàn
Nhuộm cả khúc đường vàng
Cho chân ai bối rối

Phiến lá mà anh nói
Trong triệu muôn lá rơi
Mỗi lá một cuộc đời
Bao nhiêu ngày xanh nhỉ?

Những ngày xanh hùng vĩ
Diệp lục cho cây đời
Giông gió thổi tơi bời
Lá vẫn tươi đời lá

Cuộc đời lá đẹp thế
Rơi xuống đường còn lăn
Còn rực lên ánh vàng
Trước khi khô chết hẳn.




Autumn leaf

Could it be that every leaf falling on our path
Whispers the story of our deep love and passion?

Many leaves fell from the bright sunrise till the gloomy sunset
Most parts of the road they dyed in yellow
And made one’s steps feel confused.

The one leaf I speak of

One among thousands, millionsof falling leaves
A leaf with a life of its own
For how many green days did it exist?

During splendid green days
The leaf offered its color to the life of a tree
Throughthunderstorms, through gales and tempests
The leaf survived proudly.

This leaf lived such a beautiful life!
While falling, it spun, and rolled over and on to the street
Still bright with its last reflection of yellow
Before it was dried completely, and died.
(Anh ngữ Nicholas James Steiner)
( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

32
TRÒN TRĂNG

Chỉ vừa thức hái dâng em
Ban mai từng cọng trinh nguyên nắng trời
Hoa môi đỏ chót giọt cười
Suối tình tuôn chảy những lời lụa tơ

Đã trưa đứng nắng thững thờ
Thả cương thời khắc chần chờ vó câu
Tình thơ câu nối vào câu
Véo von hát với muôn sau đậm đà

Đã chiều chiều tóc râm hoa
Mắt trà đồi ẩm
Ngân nga hỏi tình
Vần từ rồi rít em anh
Bỗng nghe kết một chữ mình tròn trăng

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

33
TỪ THỨC BƠ VƠ

Vẫn cây đa cũ con đò
Vẫn sừng sững núi vẫn bờ dâu xanh
Vẫn vườn cam chín trĩu cành
Vẫn tre vẫn trúc vẫn tình ta yêu
Ta đi vắng mới mấy chiều
Chiêm bao một giấc bay vèo lên tiên
Miền tiên ta sống không quen
Sướng vui tuyệt diệt mọi niềm khổ đau
Nhớ quê lòng thắt ruột sầu
Thấy quê chỉ cách một cầu ao thu
Mà xa vời vợi tiếng ru
Chân nhớ hương đất tay chờ gió đông
Biết ta chẳng thể nguôi lòng
Tửu tiên uống tiễn bồng bềnh mây đưa
Vẫn phiên chợ cũ sông trưa
Vẫn lưng ong thắt ngọt thưa hỏi chào
Vẫn làn điệu ấy ca dao
Cây đa bến nước lào xào gió chim
Vẫn quai thao nón ai nhìn
Hương tiên còn chút ta dìm vào sông
Áo quần ta lại nâu sồng
Thỏa thê mắt lại nghe trông mặt người
Cuộc người dài được mấy mươi
Mà uổng tạo hóa một thời con trai
Không làm nên trúc nên mai
Cũng xin là gió hát lời thiên nhiên
Ta về như buổi chiều quen
Dạo chơi trong núi chân đem nhớ về 
Cõi tiên tỉnh ngộ cơn mê
Quê hương ơi gió bốn bề tay reo
Mái gianh nhà cũ liêu xiêu
Vai ai tựa cửa mấy chiều bặt tin
Lạy cha lạy mẹ tội con
Mải vui quên lúc tiếng chim gọi về
Chào bầy trẻ nở xum xuê
Trai táo trên ngọn gái lê ngang cành
Chào bà con với em anh
Chào bờ dâm bụt tròng trành đỏ hoa
Nghe chào đàn chó chạy ra
Áo quần ta có gì là ngạc nhiên?
Sao ngơ ngác những mắt nhìn
Lạ xa chi phải dò tìm mặt nhau
Sao không đáp lại một câu
Vênh vênh diễu võ ngầu ngầu dương oai
Chó vây tiếng sủa inh tai
Con bò lạnh nhạt đứng nhai nắng tàn
Rằng tôi Từ Thức...ồ ran
Ngắt lời nghe rợn tan tan sóng cười
Trẻ già cười mãi không thôi
Chuyện đâu có chuyện lạ đời ngô nghê
Rằng tôi Từ Thức đã về
Già làng quắc mắt tay kề đốc gươm
Chuyện hoang đường quá hoang đường
Khùng điên sao dám vơ quàng nhận xiên
Tổ chúng ta đã quy tiên
Chiều trăm năm trước mây biền biệt trôi
Không, rằng tôi thật rằng tôi...
Chợt nghe trống mõ liên hồi vang khua
Bủa vây trai gái tứ bề
Không ai nghe hết câu thề, rằng tôi
Rằng tôi Từ Thức là người
Hôm trước dạo núi chiều vơi chưa về
Trộm nhìn tiên tắm sông Mê
Áo tình tiên tặng rủ rê bay cùng
Cũng là muốn biết mênh mông
Cõi tiên lượn thử một vòng xem sao
Cánh say mê mẩn nghiêng chao
Tỉnh thèm đầu đã ủ vào ngực tiên
Cõi tiên cực lạc đời tiên
Lâu đài như một biển sen trắng hồng
Núi sông có có không không
Chân dạo cầu gió tay bồng mây thơ
Không cấy lúa chẳng dệt tơ
Không ẩm tửu hỏi cần chi bạn bè
Không cung đình chẳng sai nha
Muốn thành thánh, thánh chỉ là phong lôi
May rằng kịp chán cuộc vui
Không đâu sung sướng bằng nơi ta về
Xin nghe xin nghe xin nghe
Địa đàng đích thực chính là quê hương. 
Đừng rằng ta kẻ loạn ngôn
Chê đời tiên để về trần làm dân
Quê nghèo vật lộn miếng ăn
Ngô khoai nuôi một tấm thân lưng dài
Gánh gồng mòn vẹt bờ vai
Vợ ta vẫn chỉ một lời thương yêu
Con ta đời lại vòng vèo
Cái khổ theo một guồng nghèo cứ quay
Thì ta vẫn cứ về đây
Là chim chẳng sống xa bầy được đâu
Lưng dài ta bắc nên cầu
Vai rộng ta biết thay trâu cày bừa
Lòng buồn đã có bạn thơ
Con chim cuốc cuốc trưa hè thôi kêu
Ruột bầu vợ nấu canh nghêu
Chồng chan con húp biết bao nghĩa tình
Qua đình trảy hội trúc xinh
Câu ghẹo bỏ lửng đao đình cong von
Cõi tiên luống những bồn chồn
Khôn nguôi niềm nhớ quê hương ta về.
Bà con lẳng lặng lắng nghe
Làng chiều đứng gió tứ bề âm âm
Thưa rằng trong tích hát xuân
Có người cụ tổ hóa thành mây bay
Thế rồi ngày nối qua ngày
Không ai nhớ đã bao cây lụi tàn
Bà truyền cho mẹ lời xoan
Mẹ ru con khúc mây ngàn tích xưa 
  Trăm năm đời đất nắng mưa
Đo ngắn chỉ một hư vô ngày trời
Rằng tôi Từ Thức rằng tôi
Chuyện nhân sao bỗng nực cười chuyện thiên
Hồn chếnh choáng chân ngả nghiêng
Ôi ta xa lạ giữa miền quê ta
Vẫn lồng lộng bóng mẹ cha
Vẫn phiên chợ cũ vẫn nhà gianh xiêu
Vẫn bụi dâm bụt hoa yêu
Vẫn tay trẻ nới giây diều bay lên
Vẫn lưng trần tựa liếp phên
Câu xoan hát đợi người tiên trở về
Thôi đành đành giã biệt quê
Cho câu hát sống ru mơ hồn người

Phận tôi Từ Thức phận tôi
Bơ vơ về núi làm đời gió mây...

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)


34
NHỮNG NẾP NHĂN ĐUÔI MẮT

Những nếp nhăn đuôi mắt
Gợi cái nhìn dao cau
Trao cho mối tình đầu
Không một lời tính toán

Cây đã xẻ thành ván
Ván đã đóng nên thuyền
Thương quá cuộc đời em
Về làm cây sao được

Những nếp nhăn đuôi mắt

Trao bao mùa xuân yêu
Nương dâu nắng nhuộm chiều
Lá vàng reo đầu gió
Sợ gì đời bão tố
Chỉ sợ chính mình thôi
Miệng biết ngạo nghễ cười
Thổi bay đi cơ cực

Những nếp nhăn đuôi mắt
Chợt thấy người trong gương
Ai mà sao rất thương
Có một thời xuân sắc

Những nếp nhăn đuôi mắt
Bạn tình mai sau ơi
Khi mùa xuân mất rồi
Tiếc hoài trong vô vọng.

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

35
HAI NGÔI SAO KHÔNG LẶN BAO GI

Anh không nhận ra em
Một năm có là bao xa cách
Em ủ đầu anh vào ngực
Anh không thể nào hỏi được
Sao tiều tụy thế mình ơi?

Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt chậm chạp u buồn
Một nốt ruồi đẫm lệ
Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt vẫn như ngày nào
Đôi mắt ngày nào tôi nói yêu em
Đôi mắt khép nhận lời.

Chỉ còn đôi mắt vợ của tôi
Toàn thân em như cây thị rũ lá
Khô cành trước gió ban mai
Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt kể tôi nghe
Lưng ngày nắng quật
Đêm ngồi bỏng vú môi con
Vai gánh nỗi thương chồng
Đi xa đường đời nhiều cạm bẫy
Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt đổ xiêu

Anh ôm đôi mắt ấy
Bỗng òa đôi mắt khóc
Thủy rụa ràn mặt anh
Đôi mắt u hoài trong vắt
Đôi mắt ấy chính là hai ngôi sao trên trời
Đêm đêm nhìn anh
Thức với anh
Đi cùng anh
Hai ngôi sao không lặn bao giờ.

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

36
TÌNH KHÓC
 
Con đi hôm nay là ngày thứ hai
Giọt nắng của đời cha đã tắt
Kiều ơi
Người trồng lúa đến ngày gặt hái

Đạo ôn
Kiều ơi
Tre đi chôn măng
Tấm quan tài nhỏ xíu
Kiều ơi
Phải chăng cha làm điều độc ác
Sự vay trả hiện hình trừng phạt
Kiều ơi
Phải chăng cha phúc bạc phận nghèo

Những nguy cơ tương lai rình rập đời con
Kiều ơi
Hay bởi tên con thu ngắn kiềp đoạn trường
Lại một lần oan trái Đạm Tiên
Kiều ơi
Cha không dám nấc thương con

Bởi mẹ con như chiếc lá đang xanh
Bỗng hắt ánh vàng
Hay phù hộ mẹ con
Và trút giận lên đầu cha tội lỗi
Kiều ơi
Con giống anh con như bàn tay giống bàn tay
Như giọt nước giống giọt nước
Mẹ nhìn anh con ngủ khóc lũ trong lòng
Kiều ơi
Anh con bé bỏng nào đã biết gì
Mà tóc trắng khăn thương
Bỏ anh một mình sao em
Kiều ơi
Cuộc giã biệt của con vô cùng vội vã
Vội vã ba ngày
Ba ngày căn nhà đã đầy bóng con
Âm thanh tiếng khóc
Cóng lạnh nôi đưa
Cái tã phân vàng
Đừng đi Kiều ơi
Ba cân rưỡi lúc con sinh
Hai cân rưỡi lúc giã từ
Kiều ơi...

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

37
RU CON

Cha đã viết những bài ru xanh
Cho người đi biển
Cha đã viết những bài ru đỏ
Chiến binh đi cầm cờ
Cha đã viết những bài ru vàng
Những cuộc tình chín mọng môi trăng
Mà sao cha không được ru con
Những câu ru trầm
Thuyền đè sóng dữ
Những câu ru bổng
Đoàn quân băng qua núi qua đèo
Những bài ru trăng treo
Cha dụm dành để hát ru con
Mà sao cha không được ru con
Đời cha nghèo xác
Chỉ những bài ru là giầu có hơn người
Mà sao cha không được ru con
Những bài ru xanh
Những bài ru đỏ
Những bài ru muôn hồng ngàn tía
Cha vẫn cứ ru con
Dù con đã xa rồi...

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

 
38
VIẾT TRÊN GIƯỜNG BỆNH


Lời phỉ phui anh chưa định viết
Cho mai sau về cuộc đời mình
Giấc ngủ bệnh hỏa thiêu thân xác
Thân em dâng một sông tình

Biển vô cảm chìa ngàn tay sóng
Đón tro đời một thời yêu
Em trói sóng lời ru mềm lắm
Mơ hồ buồn sóng lặng về khơi
Đã thề yêu nhau trọn đời
Đời đã trọn đâu mà trốn
Vú tình còn sữa nuôi con

Câu ru nhập xác hóa hồn
Mở mắt
Em rạng ngời gương nguyệt
Kìa sao gương nguyệt lại mưa
Trong nhạt nhòa đã ló ra nắng trời
Nhện buồn sao chửa giăng vui
Chấu chưa cắn hết những lời tro than
Tình yêu chưa đứt sợi đàn
Tay thịt vẫn nắm mát bàn tay da
Tay da nào chịu rời xa
Tay thịt chong mắt thiết tha khấn thầm

Tai tri kỷ mắt tri âm
Tình yêu đắng ngọt từng vần thơ buông
Xin đừng thảng dại thìa thương

Ngoài trời nắng vãi khắp vườn giọt hoa
Giọt nào cho cuộc tình ta
Để khi tắt nắng ta ra nhặt về.

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

39
TỰ HỌA SAU CÙNG

Hì hụi cháu vẽ biếu ông
Một căn nhà phong thủy
Chu tước thoải bờ sông
Vườn rừng xanh huyền vũ

Bàn này ông ngồi thảo chữ
Võng này bà hát hoa sen
Ngoài thềm vầng trăng xanh gió
Chuyền tay chữ hát xuống thuyền

Bến sông cháu bắc cầu tiên
Bà khỏi lội đò sang chợ
Vườn rừng bao nhiêu là hoa cỏ
Ông bà hái thỏa tặng nhau

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)


40
CUỐI RU

Cuối ru với gió của tôi
Hanh heo phố cổ
Hưu ngồi quạnh hiu
Đèn vàng hắt bóng xiêu xiêu
Sáng mờ mờ gọi
Tay khêu bấc buồn
Cuối ru ẩn hiện trong hồn
Giăng tơ từng sợi để bồn chồn lo
Cuối ru chợt nhớ bến đò
Mắt thơ thẩn đợi
Một bờ nắng lên
Điệu vần ru lội liên miên
Kinh thành ngách ngõ những miền đất yêu
Quên bữa sáng
Bỏ bữa chiều
Đầu moi những hạt tín điều ra ăn
Cố nhai hết những băn khoăn
Trong đêm thao thức
Ngày nằm chiêm bao
Sống không nuôi một ước ao
Xem ra thân xác tầm phào xác thân
Thở than nghe tiếng tri âm
Vọng về từ thuở muông cầm xa xưa
Tôi ơi
Tôi có đâu ngờ
Mình tìm mình mãi
Mình chờ mình thôi

Và tôi không buồn không vui
Bước chầm chậm dưới một trời mưa mau
Mặt kinh thành sáng làu làu
Tắm mưa trẻ nắm tay nhau làm rồng
Tôi đi về phía bến sông
Thân lau góp bắc cầu vồng qua vai
Trong gió ai đó thở dài
Tiếc ư? Đành chuộc một vài câu ru...

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)


Thơ nnb/108 Khúc Tặng Liên   Góc riêng tư nguyennguyenbay.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét