Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

Thơ NNB/ 108 khúc tặng Liên/ Bài 71-80

nguyễn nguyên bảy
THƠ
  108 KHÚC TẶNG LIÊN


71
NGHĨA ĐỜI

A
Sao mãi không là vườn chiều nay
Sao mây lại mây bay
Không cầm không gian được
Lúc cuộc tình nồng say
 
Sao chưa sáng đã chiều
Sao mái đầu bạc tóc
Ôi thời gian tình yêu
Hóa chỉ là phút chốc

Anh nâng niu hoa em
Trong vĩnh hằng cảm xúc
Hoa không bao giờ tàn

Biết luật đời khắc nghiệt
Em dâng anh trọn vẹn
Hương thơm và sắc mầu

B
Không bao giờ anh chết
Còn đây trang thơ tình
Như những nụ hôn yêu
Sinh tồn cùng trời đất.

Không bao giờ em chết
Còn mãi tình yêu anh
Như cỏ cây tươi xanh
Áo nhung trên ngực đất
 
Và dẫu rằng có chết
Tình cháy trong lửa thiêu
Cát bụi về lại đất
 
Cát bụi về lại đất
Hoa cỏ mặc áo thơ
Âm gian tình ca hát

(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)
72
SAO LẠI LÀ ANH ?


Sao chẳng là ai
Sao lại là anh ?
 
Sao lại là anh
Đôi mắt cận thị
Xác ve thân hình
Sao lại là anh
Chanh non trữ nước
Tự ủng trên cành
Sao lại là anh
Ván đóng nên thuyền
Mà thuyền lại mục
Sao lại là anh
 Bát ngát kinh thành
Bao nhiêu chàng trai ?

Em đi tìm ai ?
Phải lòng cầu nguyện
Mà tình như hẹn
Ăn ngồi chung mâm
Tay lau giọt khóc
Tay hoa thẹn mừng
Trang thơ trộm đọc
Gánh buồn chung lưng
Sao chẳng là ai
Sao lại là anh ?
Mơ hay là thực
Ngọc trong tay cầm.

Thì thầm lòng hỏi
Sao lại là anh ?

(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)


73
HỌC KHÓC

Biết khóc trước rồi biết cười
Đến khi biết hát là người biết yêu
Bao nhiêu cay cực đủ điều
Lòng yêu cuộc sống sớm chiều ca đưa
Mà tôi nghĩ lạ lùng chưa
Học khóc bởi sợ đời dư hát cười

(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)

74
DIỀU HỒN
 
Chia ly chiều nay anh thả diều hồn
Bay vào miền háo hức
Chia ly nào chẳng đẫm nước mắt
Nhưng lần này nửa phần là nước mắt vui

Anh mang theo phần nước mắt vui 
Trùng trùng diều hồn chỉ gió
Quăng hận thù vào kho lịch sử
Bắc cầu nước mắt qua sông Hiền Lương

Em cầm phần nước mắt đọng buồn
Để khóc hết ra lau chùi ký ức
Biết phục sinh cũng không thể khác
Nên bằng lòng để buồn ở lại hôm qua
Tạ ơn Trời cứu cả thắng thua
Dòng giống lạc hồng và non nước
Em gật đầu ủ cười vào khóc
  Nối chỉ gió diều hồn anh bay…
(Sách Du Ca/ Viết 1975)


75
TAM TẤU


Anh ngồi cùng bạn đọc thơ
Chiều ấm bụng gió đầu đông se lạnh
Thơ run rẩy những lời có cánh
Khúc yêu mình trộn khúc thương con

Bếp lạnh khúc yêu nhìn thạp gạo
Trống không như bụng trống không
Mình nâng tiếng gọi của chồng
Thơ đến khúc cao trào pháo nổ

Khúc thương trong màn khóc mớ
Khúc yêu lạc giọng ru con
Lời ru không vui không buồn
Thơ hạ cánh đậu nghe lạnh ngắt

(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)
 

76
NGÃ BẢY
 
Hôm xưa chỉ mới ngã ba
Đã không nhận nổi ra nhà mình quen
Bây giờ ngã bảy giữa đêm
Có ai mà hỏi lời huyên thuyên đường.

Hôm qua sống giữa yêu thương
Xung quanh ùa bốn phương hồn hỏi han
Bây giờ người tưởng thật gần
Đã thành xa lắm muôn phần lạ xa

Hôm xưa tặng một nhành hoa
Bao nhiêu rối rít như là tơ vương
Soi mình vui cả mặt gương
Tình yêu nhón một cánh chuồn chuồn bay

Hôm xưa đi đó đi đây
Ngã ba nào cũng bàn tay chỉ đường
Sống là kẻ được yêu thương
Chân không lạc lối chân luôn tìm về.

Bây giờ một thoáng u mê
Hư không cám dỗ chán chê sự đời
Tự nhiên biến mất nguồn vui
Ngả ba ngã bảy đứng ngồi chân vân.

Anh đang lú lẫn độc thân
Tay em đâu? Gió vẫy gần vẫy xa
Lối nào anh nên đi qua
Giữa đêm ngã bảy đứng la cà đời.

(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)

77

GỬI CHÁU MANG THEO
 
Ba tháng tuổi
Từ Mỹ về với ông bà nội
Bao người chê cười ông
Không biết dạy cha cháu
Bao nhiêu người thương bà
Nuông chiều con dâu
Họ có biết đâu
Mẹ cha cháu phải vâng lời ông
Phải mang về cho ông bà tắm tưới
Thằng cháu đích tôn ba tháng tuổi
Từ Mỹ về Việt Nam.

Cháu ở với ông bốn năm
Coi như học xong một Đại Học
Thi tốt nghiệp
Hẹn Mười Tám năm sau
Bà cười: Mười Tám năm sau
Liệu còn sống trao bằng cho cháu?
Cho dẫu là mèo hay là gấu
Sống vẫn là ước mơ
Là không ngã lòng nản chí
Sách số phận dừng ở dòng kỳ bí
Tuyệt vời viết tiếp trang sau
Hôm nay cháu bắt đầu
Mở trang đời đẹp nhất

Núi là núi Thái Sơn cao ngất
Bể trữ nước đầu nguồn
Sông rộng có cầu thương
Ao hồ cò sen lặn lội
Cơm thổi trên bè nước nổi
Trấu vùi om bống kho tương
Thu sang biết mắt bà buồn
Đông tới thương ông ho cạn
Nhà hẹp rộng lòng đón bạn
Những là dê là ngựa là rùa
Cổ tích từng khúc đò đưa
Suốt ngày hội hè thân ái
Cháu sẽ là ai chợt lòng ông hỏi
Khi cháu nghe không hiểu tiếng ông bà
Không hiểu lời mẹ cha
Thì nói gì tới làng quê xứ sở
Cháu chẳng bằng chim nhớ mùa di trú
Không cội nguồn
Không cội nguồn cháu sẽ là ai?
Bốn năm không là dài
Nhưng bốn năm đủ một đời gieo gặt
Cháu từ biết bi bô tập hát
Đã thuộc bài cây khế quê hương
Đã biết thèm cắp sách đến trường
Đã biết hỏi những lời nước mắt
Sao lưng bà còng thế bà ơi?
Nếu không miệng tiếng chê cười
Máu thịt mình thiên vị
Ông đã trao cho cháu bằng đỏ
Tiếng Việt Nam

Sinh đẻ ở HaWaii
Cháu là một công dân Mỹ
Nhưng trước khi là công dân Mỹ
Cháu là người Việt Nam
Cháu là máu thịt của ông
Tổ tiên của chúng ta là các Vua Hùng
Dù cây mọc ở đâu trên đất
Lá cũng rụng về cội
Tiếng Việt Nam mỗi khi cháu nói
Cội dưới chân mách lá cháu về
Quà tiễn cháu đi ông chẳng có gì
Ngoài những bài ru chép hứng
 
Ai bảo trong trời lộng
Chẳng có lúc đất buồn
Ai bảo lạc rừng thương
Chẳng có lúc nhớ cây ông nội
Biết đâu trong đêm tối
Cây ru thắp đuốc dẫn đường
Biết đâu trong hoan lạc mê cung
Thuyền ru đưa cháu về bến sống
Ông nâng niu những bái ru chép hứng
Cũng vì yêu cháu lắm con ơi.

Phía sau những câu ru là cuộc đời
Phải sống rồi mới hiểu
Cha mẹ cháu là thầy cô giáo
Giảng giải dần dà cho cháu nghe
Và sẽ chẳng thừa
Cha mẹ cháu thêm một lần học lại
Để rồi nhớ mãi
Bến sông quê có một con đò
Ông bà chèo đò đưa các con sang sông
Rồi hai ông bà về với nước
Đến phiên cha mẹ cháu chèo đò
Lại đưa các con sang sông
Rồi lại về với nước
Mái chèo trao lại cho con
Bến sông sau luôn luôn là bến ước
Người chèo đò nào chẳng cầu mong
Bến sông cháu sang ngũ sắc cầu vồng
Sông ông cười vàng mật.

Cháu đi ông chẳng tiễn đâu
Cay mắt
Một mình bà khóc
Đủ rồi

Nhà vắng
Cô ngồi vùi một góc
Bạn dê bạn thỏ
 Buồn hiu

Không có Kit
Thỏ dê chỉ là đồ chơi nhựa

Dù đã hứa
Ông cũng không thể cùng chơi với dê
Với thỏ
Hồn nhiên như cháu được đâu
Ông chẳng thể xây nhà
Bắc cầu
Cho bạn cháu suốt ngày hò hát
Nhớ cháu nhiều đầy một ngực
Những lời ru
Mà biết ru ai
Thôi đành ru bà vậy
Những lời ru cá quẫy
Bắn bi
Những lời ru
Chim giấy

Bay đi
Những lời ru
Ngẫu hứng
Nhớ cháu

Cô Út thuộc
Cô Út chép giấu
Cô Út email
Cô Út sợ thằng đích tôn
Thi rớt...


Kit của ông ơi
Gắng sức được bằng tốt nghiệp
Tấm bằng người Việt
Tấm bằng nòi giống cha ông.



78
LỜI CHIM CÂU


1. Tiếng Gù Bồ Câu Trống
Câu một
Chúng tôi chỉ là đôi bồ câu
Không biết véo von chỉ biết gù
Chim vợ gù giọng thủy
Chim chồng gù giọng thổ
Bài thơ này tôi viết tặng Lý Phương Liên
Tuy thế, tôi không chỉ lan man về vợ
Chúng tôi lan man thủy thổ về loài bồ câu

Câu hai (nhấn mạnh)
Thủy thổ âm dương tương khắc
Vợ chồng như đất và nước
 Khắc này là khắc tương sinh
 
Câu ba
Vợ tôi dòng họ Lý
Chữ Phương Liên hàm hai bờ nghĩa
Phương của sen và hương của sen
Một bông sen mái

Câu bốn
Thực vật có hoa đực hoa cái
Bồ câu có trống có mái
Người có đàn ông đàn bà
(Ghi chú 1)
Chữ đàn ở đây thơ dịch nghĩa cây đàn
Chim trống gù đàn ba dây
Chím mái gù đàn sáu khúc
(Ghi chú 2)
Đàn ba dây là Càn tam liên
Đàn sáu khúc là Khôn lục đoạn
Câu năm
Trong rừng câu răn dạy làm người
Tôi chọn tu thân chỉ một câu thôi
Văn mình vợ người
(Ghi chú 3)
Một câu cửa miệng dân gian
Câu sáu
Con xin Mẹ làm vô loài xướng ca
Thương thay bồ câu không biết hót!
Tôi lạc giữa vườn chữ nghĩa ba hoa
Nơi vạn vật thăng ca đều thành giống cái

Câu bảy
Cứ thấy mái là bồ câu gù
Thăng ca ngũ cung bảy nốt
Thơ tán gái nào cũng mùi Sở Khanh
Câu tám (nhắc lại 1)
Vợ chồng như đất và nước
Khắc này là khắc tương sinh
Muốn không Sở Khanh thì tu một chữ tình

Câu chín
Trong tiếng gù bồ câu không có lời than thở
Công danh là chuyện mưa rào
Mưa rào bồ câu không xuống sân nhặt thóc
Đói khổ là chuyện ngập lụt
Bồ câu biết lưới cá câu tôm
Trong tiếng gù bồ câu chỉ có lời tình
(Nhắc lại 2)
Vợ chồng như đất và nước
Khắc này là khắc tương sinh
Anh nguyện yêu em trọn một đời tình
2. Tiếng Gù Bồ Câu Mái
Câu một
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Giữa thời bom rơi đạn nổ
Mà anh muốn cưới tình
Cưới tình thời chiến tranh phải thề không được chết
Trống mái không con nào được chết
Trước khi tình đầu bạc răng long

Câu hai
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Anh chấp nhận đời râu tôm ruột bí
Chuyện cơm áo có đáng gì kể nhỉ?
(Ghi chú 1)
Râu tôm nấu với ruột bầu
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon


Câu ba
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Em vắt câu thuận vợ thuận chồng
Hứng một chữ theo
(Ghi chú 2)
Thuận vợ thuận chống bể đông tát cạn

Câu bốn
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Theo anh em không là dây leo
Lưng anh xin tựa vào vú núi
Vú núi biết sinh trai sinh gái
Sữa lớn một đời cây

Câu năm

Này bồ câu trống em gọi là chồng
Dẫu đời bảo xướng ca vô loài anh cứ nhận
Đã sao đã sao
Với em anh chót vót thanh cao
Trống mái gù lời xướng họa
Câu sáu
Này bồ câu trống em gọi là chồng
(Nhắc lại 1)
Trong rừng câu răn dạy làm người
Anh chọn tu thân chỉ một câu thôi
Văn mình vợ người
Trống ơi xin nghe mái nói
Ngày ngày em tâm thành hương hoa
Cầu cho tình tu thân đắc trung đắc chính
Đắc câu văn người vợ mình

Câu bảy
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Đứng nhắc tới quà của cụ Nguyễn Du
Hai chữ Sở Khanh đủ làm em điên đấy
(Ghi chú 3)
Thơ Quà Tặng Của Nguyễn Du
Trang 289, sách thơ Nguyễn Nguyên Bảy

Điên em lửa cháy
Em không thèm tiếc vàng mà thiêu rụi công yêu
(Ghi chú 4)
Cầm vàng mà lội qua sông
Vàng rơi không tiếc tiếc công cầm vàng

Câu tám
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Cưới tình thời chiến tranh phải thề không được chết
Trống mái không con nào được chết
Trước khi tình đầu bạc răng long
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Đôi mình đã bay qua bom đạn
Vẹn nguyên về bến thanh bình
Bồ câu gù trong veo trời xanh
Câu chín
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Xin dâng tặng tình trọn một chữ yêu

3. Bất Ngờ  Picasso
Câu một
Này bồ câu mái em có thấy một bất ngờ kỳ lạ
Picasso không chọn long chọn phụng
Không chọn công chọn hạc
Không chọn họa mi vàng anh
Mà chọn bồ câu dịch âm dương thủy thổ
Họa chim thái bình

Câu hai
Này b câu trống em gọi là chồng
Chuyện ấy nào có gì lạ khác
Picasso yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Vẽ nên tranh
Ban mai yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Duỗi nằm êm ả mặt sông
Gió sớm yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Lượn ôm hoa lúa hoa chanh
Vì lẽ ấy đôi mình cửa tổ
Phì nhiêu khoan nhặt gù tình…

Sài Gòn, 5.2011
Lời Chim Câu/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
 
79
QUAN HỌ KHÔNG NGOẠI TÌNH
Tôi chỉ là người trai bắc quàng quan họ
Hát quan họ mà thành liền anh

Dù biết luật quan họ
Hát tình tình gửi mây bay
Hát tình tình vương theo gió
Thăng hoa tình chỉ được lúng liếng chữ
Cấm ngặt gửi tình vào môi
Gửi tình vào tay
Gửi tình vào da thịt
Sex phải trong veo
Không trong veo thì không thành liền anh liền chị
Đến hẹn lại lên tình

Khốn khổ thân tôi đa tình
Phạm luật người quan họ
Cõng một cánh bèo giạt trôi
Cánh bèo tôi vốn liền chị con côi
Cha mẹ bay về trời
Bỏ lại một chuồng gà vịt
Cánh bèo rằng quan họ bén duyên tôi
Suốt mưa tháng sáu hát đậu hát cà
Suốt nắng tháng tám hát bưởi hát na
Suốt trăng tháng mười hát cơm gạo mới
Suốt rét tháng chạp hát nướng ngô khoai
Duyên tình ấy lỗi gì mà quan họ phạt tôi?
Cõng cánh bèo trên lưng tôi hát thầm hát oán
Lời giã bạn
Quan họ không ngoại tình

Chúng tôi ngược Lim
Lên rừng cọ đồi chè giao duyên xoan ghẹo
Chúng tôi xuôi đồng bằng
Quan họ chèo trúc thẳng trăng nghiêng
Chúng tôi lên Tây Nguyên
Quan họ nhẹ mềm hòa cùng rock nặng
Chúng tôi vào Quảng
Quan họ hô bài chòi
Chúng tôi cõng nhau vào Chăm
Quan họ hở vai múa bụng
Chúng tôi chống xuồng ngồi ghe
Quan họ hát vọng cổ thâu đêm suốt sáng
Khúc bèo giạt mây trôi hát hoài không chán
Đến đâu cũng bảo ở đừng về
Quan họ còn đó chúng tôi phải về
Người nào chẳng có bến quê

Chuyện tôi cõng cánh bèo bỏ làng quan họ
Xa lắm xa lơ hơn bốn chục năm rồi
Còn lại mấy ai quan họ cùng thời
Liền chị liền anh bây giờ cười câu chuyện cổ
Chúng tôi khiêng về Lim một cỗ thuyền tình
Bốn mươi năm bèo nở thành thuyền đấy
Nan nào nan cũng trúc xinh
Mạn thuyên nào cũng lưng tình quan họ
Chúng tôi thả thuyền tình xuống hồ bán nguyệt
Cánh bèo không chịu xuống thuyền
Cánh bèo trèo lên quán dốc
Tôi vội mây trôi

Mẹ cha ơi, làng xóm đây rồi!

Liền anh cùng thời cười sún răng ô
Liền chị cùng thời cười vàng ngực lụa
Gọi cánh bèo là liền em
Án phạt năm xưa xóa trắng
Quan họ không ngoại tình
Liền anh mới chạy xô nhà tầng
Mặc cho tôi khăn nhiễu áo the xanh
Liền chị mới thẹn thùng xiêm váy
Mặc cho cánh bèo hoa cỏ tứ thân
Rước quan họ ra hồ bán nguyệt
Chúng tôi lên chật một thuyền tình
Mọi người nhường cánh bèo hát
Tôi thầm đừng bèo giạt mây trôi
Cánh bèo cười
Vừa cười bèo đã nở thành sen
Sen hát bài quan họ chung tình
Khoan thai thuyền đưa nôi
Sen ngào ngạt khắp đất trời quan họ…


Sài Gòn, 5.2011
Quan Họ Không Ngoại Tình/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy


80
LỤC BÁT LAN MAN


1
Tự mình lan man tuổi chiều
Lại tự mình bảo dối điêu mình già
Đưa võng một mình vống ca
Chẳng phải tự nhận mình là trẻ con
Tí mẹ miệng bú tay bòn
Lục bát mài guốc võng mòn thời gian

2
Lại mượn lục bát liên hoan
Tóc nhuộm đen nhức răng hàn vàng hoen
Tóc nhuộm để lội hội đêm
Rằng hàn dặn vợ hầm mềm gà tơ
Ai bảo lục bát hò vè
Xương nhai rau ráu gọi về cỗ xưa

3
Thời ru chọn lúc đang trưa
Áo hoa dâm bụt ai vừa cởi tung
Mắt lim dim với lạ lùng
Thức lục bát tưởng nắng mừng mưa rơi
Già làm chi sớm người ơi
Biết là nắng chín thảnh thơi rồi chiều

4
Hỏi chiều nắng có đổ xiêu
Sao lưng lục bát hát nhiều tâm tư
Miệng sao kiệm một tiếng ừ
Nỡ nao mắt lại giả vờ không tinh
Lưỡi còn biết miếng ngon lành
Bát cơm chan nắng có thành canh cua

5
Lục bát cứ việc đò đưa
Sân si chi để đánh lừa rạ rơm
Thân già ruộng cạn úp nơm
Sao còn vỗ ngực danh bờm đòi xôi
Sức già làm chuyện tức cười
Se nắng dệt áo hỏi đời nào xong

6
Lục bát gói trộm nắng hồng
Tưởng đêm rủ rỉ vợ chồng chia nhau
Lục bát hờn dỗi nông sâu
Sang sông phải chấp nhận câu nịnh đò
Nhuộm tóc để trốn tuổi già
Lãng tai đành phải giả vờ không nghe
7
Tụm nhau lục bát vỉa hè
Ngày xưa ta giỏi bây giờ chúng ngu
Dạy con dọa một tiếng từ
Nằm võng còn bảo tương tư võng tình
Lục bát trách mắng trúc xinh
Chẳng qua tiếc trúc thời mình nay đâu
8
 Lục bát chào trước hỏi sau
Vay lời bác sĩ mượn câu sự đời
Huân chương chói lói ngực cười
Súng chuối bắn giữa chợ đời họp tan
Nắng chiều tuy chẳng vội vàng
Cũng không rẽ dọc rẽ ngang lần mò
 
9
Ngộ rồi! Lục bát xuống đò
Câu lục mẹ dặn (câu) bát lò dò theo
Nắng tắt mở cánh cửa yêu
Sau cánh cửa ấy là chiều dần buông
Lục bát thắp lửa hoàng hôn
Cháy lên than đỏ nướng hồn ngô khoai

10
Lan man này tạm thế thôi
Muốn đọc tiếp xin chờ người già xong
Già xong nắng lại non hồng
Non hồng nắng ghẹo cho bông cải vàng
Cải vàng gieo khắp đồng làng
Những câu lục bát làm sang cõi người 
 
Sài Gòn, 5.2011
Lục Bát Lan Man/ Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
 
Thơ 108 khúc tặng Liên
 
Góc riêng tư nguyennguyenbay.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét