Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

Thơ Phạm Đình Ân


PHẠM ĐÌNH ÂN

NGHỆ THUẬT ĂN XIN

- Có nơi người ta mở trường dạy cách ăn xin
- Đừng nói nữa làm chi cái bịp lừa, điên đảo!

Ở những nơi kia
Có gia đình toan tính làm giàu bằng cái nghề kỳ quặc
mẹ cố tình mặc rách
riêng lũ con làm giả tật nguyền
lăn trong bùn đen, cống rãnh
hòng gỡ gạc tình thương, móc túi kẻ hiếu kỳ.

Bạn tôi là sinh viên
quê miền trung cát sỏi
một lần đau nặng
thất thểu  vào ra nhiều bệnh viện
gõ cửa cá nhà quen, đã quay vòng mấy lượt
đói mờ mắt
biết làm sao?
Thôi thì đành xin lại mẩu bánh mì thừa của đứa ăn xin.

CÂY LÁNG DÙ

Thời trẻ vào cửa rừng
hăm hở trông một cây ngon mắt.

Nay mới biết
láng dù
tên bóng nhẫy
thân nhẵn thín
mà trăm ngày đã mọt nát tươm
làm củi, cũng chỉ đùn ra khói đục.

Bực mình
trót làm một việc vô ích
Bực mình hơn
chưa đốn hết chúng nó.


MUỘN RỒI


Muộn rồi
người bệnh đã đến trước xem kết quả xét nghiệm
Nửa tháng sau
nước mắt tiễn đưa.

Bác sĩ nói:
- Nếu không biết
anh ấy có thể sống thêm được mươi, mười lăm năm nữa.

11-11-2008


TAY KHÔNG

Cậu nằm xuống, vẫn tay không
Mười lăm nghìn lẻ bạc trong ví sờn.

Đời nghèo cậu cậu, con con
Tiền sao hiếm thế, mỏi mòn ước ao.

Phận già bước thấp bước cao
Hồn nhiên vui cảnh hỏi chào bán mua
Chuộng hàng mậu dịch từ xưa
Sắm ba thứ vặt tiền vừa đủ tiêu
Con kêu đắt, cậu buồn thiu
Chợt bay sợi tóc trắng chiều gió giông.

Cậu nằm xuống, vẫn tay không
Tay con mấy chục triệu đồng.  Xót xa ...


MÒN MÀI

Mòn
cho bén lưỡi dao
mòn
cho bóng mặt kẻ khác.

Nữa nữa mòn
gầy đét
để được gia nhập tập đoàn phế thải
đi đâu thì đi.

2010


HÀNH TRÌNH
 
Lăn
Lăn đi
lăn lăn lăn lăn lăn lăn
lăn đi.

Từ nguồn cao xưa
cuốn nhoài tung thác xé
không đến hết được cửa sông
trong lạnh đáy
gầy nhẵn muôn trùng hòn cuội.

2010


NGƯỜI TRONG ẢNH

Trong vắt tuổi mười lăm
Giật mình đôi mắt đẹp
Kiểu ảnh ưng ý rồi
Chụp làm sao giống hệt.

Những ngôi sao màn bạc
Phận tài sắc thăng, trầm
Máy ảnh nào ghi được
Chiều sâu xa nội tâm.

Người trong ảnh vẫn nguyên
Tháng năm trôi mải miết
Ta đi tìm lại ta
Chỉ gặp mình xót tiếc.

Ảnh dần dần phai nhạt
Ác, hiền đều già mau
Cả hình hài, cả ảnh
Ngày mai tìm ở đâu?

Thắt buộc vào nhân thế
Muôn mặt đời dại, khôn
còn cái còn mà mất
Mất cái mất lại còn.


NƯỚC MẮT

Mắt đau ngỡ khỏi đã mừng
Còn riêng tuyến lệ xem chừng khó qua
Không thương đời, chẳng xót ta ?
Vô duyên nước mắt ướt nhòa không đâu.

Bao năm cạn giếng vênh gàu
Trơ con mắt ếch nhìn đau dân lành
Sướng mơ được khóc thỏa mình
Tỉnh ra ráo kiệt nghĩa tình mốc meo.

Thôi đành tuyến lệ phiêu diêu
Kệ cho sự thể nương theo bỡn đùa
Như xưa gió đổi hai mùa
Trốn trong ngõ vắng chiều mưa tủi hờn.

Ô hay! Mằn mặn chảy dồn
Bỗng dưng cái nghẹn đáy hồn  tứa ra
Trớ trêu thật - giả giao hòa
Chung quanh vọng tiếng ù oa kiếp người.

21-10-2009


Thơ Phạm Đình Ân/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét