Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

Thơ MAI VĂN HOAN



Thơ MAI VĂN HOAN

Mai Văn Hoan dạy văn và thơ, yêu và thơ. Học trò mê thầy dạy Kiều, mê thơ thấy, nhiều bạn gái mê thơ rồi mê luôn người. Thơ Hoan bộc bạch, dân giã mà  chất chứa lắm... ( Ngô Minh giới thiệu)


ĐẠO VÀ ĐỜI
Tặng sư M.Đ.T.T.A

Tôi ngụp trong cõi thế
Sư ở chốn Huyền Không
Ta chỉ là hạt bụi
Giữa đất trời mênh mông

Sư ăn chay niệm Phật
Gạn đục và khơi trong
Tôi áo cơm tất bật
Suốt một đời long đong

Sư ngắm hoa, thưởng nguyệt
Chốn núi rừng thâm u
Tôi phố phường chật hẹp
Gió tung cát bụi mù

Thơ Thiền sư thoát tục
Thơ tình tôi đa mang
Thỉnh thoảng trên sách báo
Sư cùng tôi chung trang

Bây giờ mới gặp mặt
Danh đã biết lâu rồi
Không không và sắc sắc
Bên nhau đạo với đời

Sư thì còn bận đạo
Tôi thì còn vướng đời
Hẹn một ngày thư thả
Ta phiêu bồng rong chơi...
MỘT THOÁNG THIÊN AN

Gặp nhau một thoáng Thiên An
Thoáng tôi, em đã vội vàng về ngay
Thoáng thôi chưa kịp cầm tay
Thoáng thôi thoắt đã chim bay mất rồi !

Chỉ còn lại một khoảng trời
Chỉ còn lại một khoảng đồi ngát thông
Hồ Thủy Tiên hóa mênh mông
Xanh lơ ngọn khói lẫn trong sương mơ
Thông buồn, thông đứng ngẩn ngơ
Hình như thông biết tôi chờ đợi em

Thiên An một thoáng em lên
Khi về, em lỡ để quên một người
Lỡ để quên một khoảng trời
Lỡ để quên một khoảng trời ngát thông...

TRĂNG HUẾ

Em hò hẹn mùa thu em trở lại
Hai mùa thu Huế khắc khoải mong chờ
Bờ sông vắng, cỏ trăng vàng mềm mại
Con thuyền trôi giữa sương khói hững hờ

Hờ hững cả đêm trăng vàng Bến Ngự
Huế biết em đã quên Huế thiệt rồi
Chốn rồng bay ngày ngày em hoài vọng
Huế chỉ còn là hoài niệm xa xôi...

Em qua Huế mà răng đành bỏ Huế
Tàu rời ga, Huế lặng lẽ dõi theo
Em cười nói với Hà thành hoa lệ
Trăng Huế buồn từng giọt vàng gieo

Trăng Huế buồn, “vàng gieo ngấn nước”
Cỏ thu xưa còn in dấu ta ngồi
Gó thu xưa còn nhắc lời hẹn ước
Cuối đường trăng một chiếc lá trăng rơi...

HUẾ... MƯA...

Mưa trắng đất, mưa trắng trời
Mưa thời Trịnh - Nguyễn qua thời Tây Sơn
Mưa xuống biển, mưa lên nguồn
Mưa cầu Bạch Hổ, mưa đường Nam Giao
Mưa từ Tứ Hạ mưa vào
Rêu phong chùa cổ ào ào tuôn mưa...

Bồi hồi nhớ những mưa xưa
Đi chơi mưa thuở em chưa lấy chồng
Bây chừ “sáo đã sang sông”
Chim đã vào lồng, cá đã vương câu
Mưa nhòe chẳng thấy gì đâu
Trường Tiên mưa lấp nhịp cầu nhớ mong
Bao đêm lòng tự dối lòng
Mừng em nay đã con bồng con mang...

Mưa bên Thành Nội mưa sang
Mưa cho rụng hết lá vàng trên cây

Quán mưa dở tỉnh, dở say
Giàn hoa mắt cáo mưa rây hạt buồn...

ĐỘC TỌA VỚI NGỰ BÌNH

Núi Ngự Bình trước tròn sau méo
Ca dao

Xưa tiên thơ Lí Bạch
Độc tọa với Kính Đình
Nay ta lên sân thượng
Độc tọa với Ngự Bình

Ngự Bình tròn hay méo
Méo tròn cũng vậy thôi!
Ta khôn hay ta dại?
Dại khôn cũng một đời

Một đời không luồn cúi
Chẳng vướng bận chức quyền
Chỉ trầm ngâm như núi
Rượu thơ với bạn hiền

Những khuya buồn vắng bạn
Ta đành uống một mình
Ngồi cùng ta im lặng
Chỉ có núi Ngự Bình!

NỮ SINH ĐỒNG KHÁNH
Nữ sinh Đồng Khánh ngày xưa
Xui hoàng hôn tím trang thơ học trò
Nữ sinh Đồng Khánh qua đò
Xui dòng Hương cất giọng hò xa xôi
Nữ sinh Đồng Khánh dạo chơi
Phấn thông vàng rải ngát trời Thiên An
Trống trường Đồng Khánh vừa tan
Trên đường phơi phới từng đàn bướm bay
Gió vờn tà áo khẽ bay
Nữ sinh Đồng Khánh thơ ngây mỉm cười
Bóng ai khuất nẻo phố rồi
Vô tư đâu biết có người nhìn theo
Âm thầm một cánh phượng gieo
Nữ sinh Đồng Khánh trong chiều nhặt hoa
Bâng khuâng ngắm áng mây qua
Cảm thương một cánh chim xa lẻ đàn
Mùa thu thả chiếc lá vàng
Nữ sinh Đồng Khánh mơ màng lắng nghe
Trâm ngâm trong quán cà phê
Nhạc buồn chạm mái tóc thề chấm vai
Nữ sinh Đồng Khánh nhớ ai
Mi cong khẽ chớp, mắt nai thẩn thờ

Đâu còn là chuyện ngày xưa
Nữ sinh Đồng Khánh bây giờ là em !

EM HÃY LÀ CƠN MƯA

Sông An Cựu nắng đục mưa trong
Ca dao
 
Tóc em còn xanh lắm
Nước sông anh đục rồi
An Cựu, ơi An Cựu
Huế bao giờ mưa rơi ?

Huế bao giờ mưa rơi
Cho sông anh xanh lại
Thạch xương bồ em gội
Thơm từng sợi tóc mềm

Ước gì được cùng em
Thả mình trên dòng nước
Mặc cuộc đời xuôi ngược
Mặc mưa nắng, đục trong ...

Thoắt có rồi thoắt không
Thoắt còn rồi thoắt mất
Cái luật đời khe khắt
Lẽ nào ta chịu thua ?

Em hãy là cơn mưa
Cho anh làm An Cựu
Tình yêu cháy thành thơ
Đưa ta vào vĩnh cữu !

UỐNG VỚI LÊ XUÂN ĐỐ

Cùng “một lứa bên trời”
Đứa Sài Gòn đứa Huế
Mang nghiệp vào thân rồi
Kể chi đời dâu bể !

Qua tuổi tri thiên mệnh
Gặp nhau là lai rai
Rượu  bia chi cũng được
Tri âm còn những ai ?

Từng chan canh toàn quốc
Từng ăn rặt bo bo
Từng trên bom, dưới đạn
Từng đau khổ, buồn lo ...

May trời cho sống sót
Để còn được bên nhau
Nếm vị đời chua  ngọt
Tóc đen trắng trên đầu

Dù đi đâu, ở đâu
Cũng nhớ về quê biển
Dọc ngang những con tàu
Rồi cũng quay về bến

Hiện đại hay cổ điển
Siêu thực hay đa đa
Nếu trái tim lãnh cảm
Cũng vứt đi thôi mà !

Cứ nói điều gan ruột
Hay dở có thời gian
Mong sao đừng bỏ cuộc
Dù còn chút hơi tàn !

LÁNG  GIỀNG

Em trai tôi đột ngột viết thư về
Ánh nắng cuối ngày hắt lên vàng rực
Bố bạc tóc bao đêm dài thao thức
Tay cầm phong bì run run

Các em reo mừng
Cậu mực ve vẫy đuôi
Chị mèo mướp dỏng tai bên khung cửa
Trang giấy sạm màu khói lửa
Nét mực nhoè gió sương

Gương mặt đang vui bỗng thoáng gợn buồn
Ông ra hiệu bảo chúng tôi im lặng
Căn nhà trở nên yên ắng
Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau ?

Bố tôi chỉ tay sang phía bờ rào
Chúng tôi  hiểu  điều ông muốn nói
Bên ấy nhà bà Lới
Bà mới nhận tin buồn - cậu Lới đã hy sinh !

Chúng tôi giấu niềm vui trong lặng im
Nắng cũng giấu ánh vàng sau dãy núi
Tiếng khóc chợt lắng dần bên nhà bà Lới
Biết láng giềng có tin mừng bà cố nén cơn đau ?

GIẾNG  LÀNG

Về quê tìm lại giếng làng
Lối quen mà cứ ngỡ ngàng bước chân
Bao phen trời đất xoay vần
Làng xưa xóm cũ mấy lần đổi thay
Nép sau vườn dưới vòm cây
Lòng băn khoăn có phải đây giếng làng ?

Hỡi người duyên số dở dang
Nhớ chăng đêm ấy... trăng vàng chung soi ?
Lỡ tay thương chiếc gàu rơi
Làm xao lòng giếng một thời vụng yêu

Giếng làng thuở ấy trong veo
Chia khắp thiên hạ giàu, nghèo, hèn, sang...
Gái làng tắm nước giếng làng
Tóc càng óng mượt, da càng mịn thơm
Bây giờ nước có đầy hơn
Chạnh buồn tên giếng không còn từ lâu

Bâng khuâng cầm lại dây gàu
Buông tay nhè nhẹ... sợ đau giếng làng !

TỰ VẤN

Thương thay thân phận con
Lên đình đội hạc, xuống chùa đội bia
(Ca dao)
 
Ta là người có công
Hay là người có tội
Ai oán hận ta không?
Đêm đêm ta tự hỏi.

Công ta, ai cũng biết
Tội ta, mấy ai hay
Lương tâm ta cắn rứt
Từ bấy cho đến nay.

Một lời ta lỡ nói
Chẳng suy xét trước sau
An Dương Vương nổi giận
Chém rơi đầu Mỵ Châu.

Máu tươi ròng ròng chảy
Dẫu có thành ngọc trai
Những lời ta buộc tội
Ngàn năm còn oan sai!

Có phải vì thế chăng
Ta bị trời trừng phạt
Lên đình thì đội hạc
Xuống chùa thì đội bia?

LẠI MỘT NGÀY...

Lại một ngày
Không nhớ
Không mong
Không chờ đợi
Không phập phồng hy vọng
Đời trống rỗng
Hay hồn ta trống rỗng?

Lại một ngày...
Lại một ngày qua

Em ở xa
Em đang ở rất xa
Ta trắng tóc
Và trái tim lãnh cảm

Ôi xứ Huế
Những mùa đông ảm đạm
Mây lang thang
Gió lang thang...

Lại một ngày...

Bỗng tiếng sóng dư vang
Biển độc thoại
Ta giật mình thảng thốt
Mặt trời cháy
Như ai châm lửa đốt
Tro tàn bay
Bốn phía
Tro tàn bay...

Ta ngỡ cầm báu vật trên tay
Mà không biết đó chính là ảo giác
Mất em rồi !
Ta bàng hoàng
Ngơ ngác

Lại một ngày...
Lại một ngày qua...

 
Thơ Mai Văn Hoan/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét