NGUYỄN KHÁNH CHÂN
Chiều
Nắng đã tắt hoàng hôn
cũng vội
Sợi tơ chiều len lỏi
trong tim
Con thuyền rẽ sóng êm
êm
Mờ trong nỗi nhớ
không tên vào hồn
Nhớ
Ôi nhớ quá làm sao
nhớ quá
Nhớ một thời cái thuở
vàng son
Những chiều đánh
trỏng tạt lon
Nằm dài bãi cỏ ngắm
hoàng hôn rơi
Đời
Đời nhẹ, như là cơn
gió thoảng!
Phù vân, nhưng khó
thoát lụy phiền.
Trăm năm buồn nhớ
luân phiên
Mai về ngồi tọa, bên
triền nhớ nhau.
Thơ Nguyễn Khánh Chân/ Tác giả gửi bài
LPL vi tính giới thiệu
LPL vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét