Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

Thơ Nguyễn Minh Khiêm



NGUY
ỄN MINH KHIÊM


Miên man Thạch Hãn

Đến bao giờ lại có một cuộc đua thuyền trên dòng sông Thạch Hãn?
Ước mơ vùng vẫy, được tắm, được bơi lội, được nô đùa trên sông của những lá thư được viết bằng máu chỉ thành nén nhang buồn
Xương cốt từ đáy sông vẫn đau đáu nhìn lên, da thịt vẫn đau đáu nhìn lên, những ánh mắt vẫn đau đáu nhìn lên
Hương nhang đôi bờ cứ nghi ngút cháy, hoa đôi bờ cứ thả, những tiếng gọi hồn đôi bờ cứ vọng

Thơ viết về dòng sông mà câu nào cũng ngập nước mắt!
Ai cũng bảo đừng khóc! Đừng khóc! Nhưng tiếng nấc làm bật mọi chiếc chốt nghẹn ngào
Chữ nào cũng ghìm lại cho khỏi bật thành tiếng nổ nhưng lồng ngực vẫn rung lên
Màu xanh được gọi về, hương sắc được gọi về, tiếng chim được gọi về, câu thơ vẫn đầy mình thương tật
Lời hát ru chưa xóa hết hố bom
Ghì trĩu những bông hoa đang nở bởi những hoàng hôn máu.

Sóng cuộn lên xé trời bao câu hỏi : Có bao giờ Thạch Hãn được trùng tu?

Tượng đài Thạch Hãn sẽ là một dòng sông dựng ngược lên trời?- Một dòng sông hài cốt đỏ! - Một dòng sông tóc đỏ! - Một dòng sông nước mắt đỏ! - Một dòng sông định mệnh đất nước thả hoa đăng !

Những chiếc kèn thổi quá công suất gọi triệu bàn chân xung trận trở về nơi tạc tượng. Những chiếc đũa chỉ huy giàn nhạc siêu thực không có mặt trong buổi lễ cầu siêu. Rượu rót ra không phải để mừng mà để tưới cho những linh hồn trong đất.

Từ thượng nguồn buốt tới hạ lưu. Tiếng reo nối vào nhau xé ngực. A! Thấy một lọn tóc! A! Thấy một mẩu xương! A! Chiếc lọ bi-ni-xi-lin chưa vỡ! Những tiếng reo nước mắt chảy ròng ròng. Những tiếng reo mà đứt trăm khúc ruột. Những tiếng reo đến muôn sau còn buốt.

Từng mẩu xương, từng mẩu vẫn được tìm lên. Những giọt nước mắt vẫn nối nhau rơi xuống.
Mẹ gọi
Vợ gọi
Con gọi
Người yêu gọi
Đồng đội gọi
Bạn gọi
Dòng họ gọi
Làng xóm gọi
Dòng Thạch Hãn ngày nào cũng thế!

26.4.2012

Gảy đàn cho những nấm mộ

Rất nhiều anh trước khi về đây yên nghỉ chưa kịp lắng những tiếng đàn
Chưa kịp hát Quốc ca khi cắm cờ trên nóc Dinh Độc Lập
Các anh thiếp đi sau nhiều ngày ngủ rừng, sau nhiều ngày truy kích, sau nhiều ngày bám trụ, sau nhiều ngày nhịn đói, sau nhiều ngày vây hãm
Với một cuộc hành quân thần tốc
Trên một con đường không có lối rẽ
Tất cả chúng ta đã về đến đích.

Nhật ký các anh chi chít những tiếng đạn tiếng bom
Trường Sơn  Đông, Trường Sơn Tây, đường Chín - Nam Lào, Tà Cơn, Khe Sanh, Thành Cổ
Cửa Việt, Dăkrông, Ba Lòng, Thạch Hãn
Trăm giấc mơ cùng một hướng Sài Sòn
Với một cuộc hành quân thần tốc
Trên một con đường không có lối rẽ
Tất cả chúng ta đã về đến đích.

Tôi may mắn hơn là người còn thức
Xin gảy cho các anh nghe những tiếng đàn đã dắt chúng ta đi
Thành âm vang thời đại
Sức hai mươi tuôn chảy với một cuộc hành quân thần tốc
Trên một con đường không có lối rẽ
Tất cả chúng ta đã về đến đích.

Các anh mang trên ngực mình mỗi người một phím đàn trắng muốt
Ở đây hơn mười nghìn phím!
Ở đây hơn mười nghìn phím!
Ở đây hơn mười nghìn phím!
Bản giao hưởng vĩ đại của một cuộc hành quân thần tốc
Trên một con đường không có lối rẽ
Tất cả chúng ta đã về đến đích.

Một nốt trắng bằng hai nốt đen. Một nốt đen bằng hai nốt đơn. Một nốt đơn bằng hai nốt kép. Một nốt kép bằng hai nốt tam. Một nốt tam bằng hai nốt tứ…
Ở đây hơn mười nghìn nốt trắng!
Ở đây hơn mười nghìn nốt trắng!
Ở đây hơn mười nghìn nốt trắng!..
Bản giao hưởng vĩ đại trùng trùng nốt trắng!

Lần đầu tiên các anh được bình yên một giấc nghỉ dài
Sau một cuộc hành quân thần tốc
Trên một con đường không có lối rẽ
Giai điệu nào đi vòng qua các gam đô trưởng để các anh đỡ giật mình?
Giai điệu nào đi qua những nốt thăng để các anh đỡ giật mình?
Đã quá nhiều nốt thăng trong giai điệu bài hát xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước!
Đã quá nhiều nốt thăng trong giai điệu bài hát cuộc đời đẹp nhất là trên trận tuyến đánh quan thù!
Bản giao hưởng trùng trùng những nốt thăng trắng muốt!

Hãy bắt đầu từ cơn khát đầu tiên âm vang vào lòng đất
Hãy bắt đầu từ giọt máu đầu tiên âm vang vào lòng đất
Hãy bắt đầu từ giọt nước mắt đầu tiên âm vang vào lòng đất
Hãy bắt đầu từ những tờ giấy khai sinh đã hiến dâng cho đất, chảy âm thầm, chảy dữ dội, chảy mãnh liệt, chảy qua một khúc ruột mẹ bứt ra hai đầu cùng hô vang chiến thắng, chảy qua khúc ruột mẹ một thời hình da báo, một thời cài răng lược, chảy thành cờ đỏ sao vàng, chảy thành Đất Nước hình chữ S!
Sau một cuộc hành quân thần tốc
Trên một con đường không có lối rẽ
Tất cả chúng ta đã về đến đích
Trong một bản giao hưởng trùng trùng những nốt thăng trắng muốt.

9.4.2012


Đi tìm tiếng cú

Giữa vòng vây trùng điệp của kẻ thù
Máy bay, xe tăng, thám báo, lính dù, đại bác
Pháo sáng rợn trời, đạn cày xé đất
Con kiến bò không lọt khỏi vành đai!

Bất ngờ vọng lên từng nhịp tiếng cú kêu
Mách bảo anh từ trong bùn bật dậy
Trước mặt anh một người con gái
Cô gái Pa Kô! Rồi nhập vào Trường Sơn!

Rồi bắt đầu chiến dịch Làng Vây, chiến dịch Tà Cơn
Bảy mươi bảy ngày đêm Đường 9- Khe Sanh rực lửa
Những cao điểm 881, 869, 950, 1015 của kẻ thù không gì còn lại nữa
Anh vẫn bồi hồi đi tìm tiếng cú kêu!

Từ A Sầu, A Lưới , Dăkrông
Những đêm ôm ni lông xuôi dòng Thạch Hãn
Không biết một giây có bao nhiêu làn đạn
Anh vẫn bồi hồi đi tìm tiếng cú kêu!

Cả những khi tám mươi mốt ngày đêm
Pháo chụp pháo bày máu xương lầy Thành Cổ
Bới đất lên cũng không tìm được cỏ
Anh vẫn bồi hồi đi tìm tiếng cú kêu!

Cả những khi giặc đập nát chân anh
Cầm cưa sắt cưa đứt từng khúc một
Để mong anh nói một lời phản bội
Anh vẫn bồi hồi đi tìm tiếng cú kêu!

Cả những khi bị tra tấn dã man trong những nhà tù
Đà Nẵng, Quảng Nam, Tây Nguyên, Phú Quốc
Trên cơ thể mang đầy thương tật
Anh vẫn bồi hồi đi tìm tiếng cú kêu!

Em ở đâu hỡi cô gái  Pa Kô?
Dũng sĩ diệt máy bay, Dũng sĩ diệt xe tăng,
 Dũng sĩ diệt ngụy, Dũng sĩ diệt Mỹ
Anh có được bao nhiêu bằng Dũng sĩ
Tặng cho em, - Tiếng cú gọi năm nào!

Đã có lần trong giấc chiêm bao
Mơ trận chiến ác liệt như ngày xưa ấy
Lửa đạn bốn bề bỗng anh được thấy
Em! Cô gái Pa Kô! Người cất tiếng cú ngày xưa.

4.4.2012


Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài
Lý Phương Liên vi tính  giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét