Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Thơ Trịnh Bửu Hoài


THƠ TRỊNH BỬU HOÀI
Điện thoại: 0913726846

.

SÀI GÒN
Tặng anh Ngô Nguyên Nghiễm

Sài Gòn thời tôi mười tám tuổi
Đường thênh thênh phố xá thẳng hàng
Man mác cà phê chiều váy ngắn
Tôi có bạn bè đêm lang thang

Sài Gòn thời tôi hai mươi tuổi
Những bài thơ nhuốm mùi khói cay
Trong tận đáy hồn sâu thẳm ấy
Ánh mắt nào đọng dáng kiều phai

Sài Gòn thời tôi hai mươi hai tuổi
Bom đạn đâu đây nghe nổ rất gần
Những chuyến xe cuốn bụi mù vào phố
Lũ bạn xa trường tay vẫy bâng khuâng

Sài Gòn thời tôi hai mươi bốn tuổi
Bình yên như khát vọng bao người
Thế mà vẫn có gì hối hả
Sợ lạc nhau bên cạnh cuộc đời

Sài Gòn thời tôi… không còn trẻ
Ngồi trầm tư một góc thị thành
Phố xá nguy nga đường như hẹp lại
Chẳng vội vàng cũng phải vượt lên nhanh…


CHIỀU KINH BẮC
tặng Dương Văn Cầu, Trương Thanh Hùng

Ta với bạn tương giao chiều Kinh Bắc
Trời đang xanh bỗng chốc sẫm màu
Thời gian trôi ngõ nào qua khóe mắt
Mà vết chân chim bạc nửa đầu
Trăm năm cũng chỉ là khoảnh khắc
Bất ngờ gặp lại ngỡ chiêm bao

Ta cùng bạn đắm say chiều Kinh Bắc
Vượt ngàn cây số đến thăm nhau
Chạm ly thỏa bao ngày khao khát
Hãy nghiêng bình rót cạn nghìn sau
Dẫu có mềm môi đời kiêu bạt
Vẫn nhớ hiên xưa một sắc đào

Ta và bạn ngồi trong chiều Kinh Bắc
Ví phận mình mây trắng bay qua
Mong gì tìm lại thời xa lắc
Còn chăng trang ký ức nhạt nhòa
Một thuở rong rêu buồn trôi dạt
Gió trăng cơm áo ví như là...

Ta bên bạn bâng khuâng chiều Kinh Bắc
Ai về Nam khuất nẻo ngàn sương
Nhớ một thời lưu linh nơi cuối đất
Chia nhau chén rượu quán bên đường
Giờ mới dăm ly mà say ngất
Tưởng rằng uống cạn nước sông Thương

Ta xa bạn âm u chiều Kinh Bắc
Đời hợp tan là lẽ thường tình
Vậy mà cũng rưng rưng nước mắt
Làm chân ta cứ vấp chân mình
Những tưởng là say, ừ say thật
Vẫy tay hoài bóng bạn cứ lung linh!


TRĂNG CÀ MAU

Đêm Cà Mau có vầng trăng trong quán nhỏ
Chỉ sáng riêng nơi đáy mắt một người
Đêm Cà Mau có đôi bờ môi đỏ
Chợt dịu dàng nhỏ mật xuống hồn tôi

Mai xa rồi trăng có vỡ làm đôi
Nửa theo tôi ở chân trời góc biển
Nửa ở lại để nặng lòng lưu luyến
Phút ban đầu bỗng hoá trăm năm

Tôi đi mà như ngủ bên trăng
Nên thơ thẩn những đêm dài lạnh bạc
Cà Mau xa cuối đầu ngọn bấc
Tôi vui gì dù trời sắp vào xuân

Đêm Cà Mau có ánh mắt bâng khuâng
Đừng tiễn nhau chi cho hồn bịn rịn
Tôi giấu trong tim vầng trăng thầm kín
Để nghe lòng sáng mãi tối ba mươi

Để nhớ phương xa còn có một người…


CHIỀU CUỐI THU
TRÊN NGÃ BA SÔNG

Chiều cuối thu trên ngã ba sông
Nước một dòng trôi nước một dòng
Bến xưa đò lạc phương mây trắng
Lục bình líu ríu giữa mênh mông

Chiều cuối thu mù khói vàm sông
Nước cuộn chân mây nước một dòng
Vườn xưa em có còn phơi tóc
Nắng tàn lưu luyến một mùi hương

Chiều cuối thu gió tạt bờ sông
Nước chảy về đâu nước một dòng
Cầu xưa không thấy người giặt áo
Điên điển vàng phai cánh rụng buồn

Chiều cuối thu mưa rơi bên sông
Nước đỏ phù sa nước một dòng
Lối xưa rêu phủ xanh màu đất
Nhớ bước chân ai đến bạc lòng

Chiều cuối thu sóng vỗ triền sông
Nước chở mùa đi nước một dòng
Ngõ xưa mơ bóng em hò hẹn
Vắng người áo bạc nỗi chờ mong

Chiều cuối thu lá rụng thềm sông
Nước đã trôi xa nước một dòng
Nhà xưa sợi khói bay bay mãi
Bên trời sương trắng lạnh hoàng hôn…

Châu Đốc, mùa nước nổi 2011


MÙA HOA VÀNG

Mỗi một mùa hoa mỗi một màu hoa
Cuốn hồn ta vào từng trang ký ức
Một sớm mai bỗng vàng sân hoa cúc
Tưởng áo người vừa thả nắng bay qua

Có một ngày nhớ cánh chim xa
Ta trở lại con đường xưa nhặt bóng
Hàng điệp vàng rưng rưng trong gió lộng
Đón ta về chỉ có cánh hoa rơi

Qua sông đầy thương cánh lục bình trôi
Bến cũ không còn ai đến tiễn
Lòng ta chín một màu hoa điên điển
Trời như vàng đến tận cõi mênh mông

Ta giấu mình trong sương trắng tàn đông
Thèm một chút hương xa nồng ấm
Chợt sáng hồn ta màu vàng thăm thẳm
Người có về cùng với sắc mai kia…


TINH SƯƠNG CHIỀU


Như đám bụi trời
Chim xuân về sớm
Nụ hoa vừa chớm
Lòng giục mùa hương

Một sớm tinh sương
Mai vàng bên núi
Giật mình đếm tuổi
Ngấp ngưỡng chiều tà

Sợi khói bay xa
Bếp nhà thuở trước
Lạnh hồn gương lược
Buồn góc tro than

Thèm một ánh trăng
Cong môi thiếu nữ
Hạt son quá khứ
Đỏ thắm một đời

Như dòng sông trôi
Buông mình đi mãi
Bỗng dưng ngoái lại
Đã miệt mài xa

Bóng chiều dần qua
Bầy chim về tổ
Nụ hoa vụt nở
Thèm chút tinh sương…


TỰ TÌNH

Mỗi lần qua sông rộng
Lòng thêm chút mênh mông
Ta như thuyền cỡi sóng
Trôi về phía hư không

Mỗi lần qua vườn cũ
Hồn thêm chút nhớ thương
Em như hoa nhãn nở
Rưng rức một mùi hương

Mỗi lần qua đỉnh núi
Đời thêm chút bình minh
Dẫu chồn chân dốc cuối
Vẫn tin dưới chân mình

Mỗi lần qua bến mộng
Tình thêm chút xa xăm
Kiếp người như sương mỏng
Hẹn thề đến trăm năm

Mỗi lần qua đêm tối
Thèm thêm chút trăng sao
Đường đời chưa tỏ lối
Đã hoá thành chiêm bao

Mỗi lần qua năm tháng
Là thêm chút tuổi đời
Ta con thuyền lãng mạn
Hư ảo một dòng trôi…


RƯNG RỨC MỘT MÀU HOA
Tặng các bạn cùng rời xa trường Thủ Khoa Nghĩa năm 1969

Phượng có cháy đỏ trời phương đó
Ta phương nầy rưng rức một màu hoa
Bốn mươi năm ngần ấy mùa xa
Vẫn quặn lòng nhau một dòng cảm xúc
Vẫn chảy trong ta một dòng ký ức
Ngày chia tay cánh phượng ướt môi người

Rồi ta đi trong mưa gió cuộc đời
Mỗi người có một phương ước vọng
Mỗi người gánh một vai đời ra biển rộng
Quê nhà sương khói mịt mùng trông
Bến sông trăng thao thức bóng thuyền không
Người ở lại tóc sờn vai áo trắng

Bốn mươi năm ta xa thời lãng mạn
Mái trường xưa một lứa bên trời
Cành phượng già mấy độ phai phôi
Kỉ niệm cứ xanh hoài cõi mộng
Lối hẹn hò vẫn hàng me gió lộng
Dấu chân ta cát bụi đã chôn vùi

Thời gian đi để lại những buồn vui
Trường lớp cũ có còn tươi nắng mới
Hàng hiên nào ta một thời đứng đợi
Ánh mắt buồn đen láy buổi tinh sương
Mái tóc nào giũ cả một trời hương
Theo ta suốt bốn mươi năm lãng bạt…

An Giang, tháng 6-2009


TRĂNG HUYỀN ẢO

Em huyền ảo đầy hồn ta bóng nguyệt
Sương vô biên lớp lớp đẫm bên thềm
Ta có một trái tim nồng thanh khiết
Trăm năm chờ khoảnh khắc hiến dâng em

Em huyền ảo hiện thân từ kiếp trước
Đợi chờ nhau khi trời đất giao hòa
Em có cuộn mây hồng theo chân bước
Mà bồng bềnh khắp ngõ bóng trăng sa

Em huyền ảo hóa thân vườn hương sắc
Hồn ta cánh bướm đợi chiêm bao
Thời gian ơi chớ dại khờ chớp mắt
Để đêm trôi qua cánh võng ngọt ngào

Em huyền ảo di thân vào sương khói
Ta ngây ngô ôm mãi mộng theo người
Hư và thực đôi bờ không vượt nổi
Cứ chìm dần trong thương nhớ khôn nguôi

Em huyền ảo mà ta tin là thật
Máu tim mê mải rót đến cạn đời
Trăng đang chạm vào ta ngây ngất
Chỉ một lần. Ơi chỉ một lần thôi!

Mùa trăng tháng Giêng Canh Dần 2010


EM VÀ MÙA XUÂN


Em chợt đến, nhẹ nhàng như cánh lá
Như sương rơi ấm lạnh vai gầy
Mắt em thăm thẳm trời thơ mộng
Để suốt đời ta là áng mây

Em chợt đến, hồn nhiên như cánh én
Nhả mùa xuân xuống vầng trán thơ ngây
Ta quên mất mùa vui đang thắp lửa
Cứ cầm hoài ảo vọng trên tay

Em chợt đến, dịu dàng như nắng sớm
Cho vườn hoang cây nẩy lá xanh đời
Ta mê mải hóa thành con bướm trắng
Cứ chập chờn đôi cánh giữa chiều rơi

Em chợt đến, phù du như bóng xế
Ta bàng hoàng thức giữa cơn mơ
Em có để chút gì trên dấu cỏ
Mà hương thơm bay suốt bốn mùa

Em chợt đi, vô tình như gió mỏng
Trái hồng nhan chín rụng đầu vườn
Ta làm tên giữ vườn mơ mộng
Nhặt suốt đời chẳng hết một mùi hương.


MANG MANG ĐÈO CẢ

Mây trắng bay qua đầu núi
Mang mang sương khói đèo xa
Sóng vỗ ghềnh sâu hiu hắt
Chiều buông không một mái nhà

Vậy mà ta còn mê mải
Núi sông như nợ với mình
Tuổi đời ngày thêm ngắn lại
Đất trời càng rộng mênh mông

Ngó lên núi cao lồng lộng
Hồn ta hóa biển bên đời
Dẫu biết trăm năm là mộng
Bụi hồng đâu bẩn cuộc chơi

Xuôi Nam rồi lại ngược Bắc
Vẫn chưa đầy một túi thơ
Hơn nửa vai đời kiêu bạt
Vẫn chưa phai nắng giang hồ

Mây trắng bay qua đầu núi
Sẽ không trở lại bao giờ
Ta đi hết vòng nhân thế
Để về lại với tuổi thơ

Ngó lên núi cao lồng lộng
Chợt nghe tóc bạc trên đầu…


VỀ BẾN SÔNG XƯA

Chỉ có sương mờ và trăng lạnh
Hàng cây xếp lá ngủ bao giờ
Chim đã mỏi đời trên nhánh mộng
Một mình ta bước giữa đêm mơ

Thấp thoáng chân cầu con nước chảy
Bèo dâu phiêu dạt gió giao mùa
Sông xưa bến cũ ai chờ đợi
Ai nhớ người đi trong nắng mưa

Em có còn vui dưới ánh trăng
Áo thướt tha bay những bụi vàng
Tưởng như trời đất tan trong áo
Vàng bay ngập cõi mộng bay vàng

Thời gian như chớp đời dâu bể
Mái tóc dài ai hoá khói mây
Một thuở bồng bềnh trong ký ức
Em đã xa vèo như lá bay

Trăng nước đêm này ta với ai
Một hồn hoang lạnh tỉnh như say
Em ơi hãy sống trong hư ảo
Để còn đẹp mãi dáng thu phai


THÁNG NGÀY TÀN
CỦA MỘT NĂM PHAI

Tháng ngày tàn của một năm phai
Chợt thức trong ta một bóng gầy
Mười năm dâu bể không thành mộng
Em nhớ ai mà anh thương ai

Tháng ngày tàn của một năm phai
Ta đi chiều lạnh bến sông dài
Áo xưa đáy nước còn mơ bóng
Người vội sang đò cho áo bay

Tháng ngày tàn của một năm phai
Rót xuống đời nhau cốc rượu đầy
Men đã kề môi chưa kịp ấm
Sương mù chợt ướt lạnh vòng tay

Tháng ngày tàn của một năm phai
Ta với ta bạc tóc đêm dài
Vườn xuân leo lét đôi tàn nến
Thắp làm sao nổi một cơn say

Cũng ngày tàn của một năm phai
Tim ta vỡ nát dưới trăng đầy
Bóng em thoáng chốc thành sương khói
Ta hoá thân vào trong bóng mây.
.
THƠ TRỊNH BỬU HOÀI
NGUYỄN VĂN HÒA (PHÚ YÊN), ĐỌC CHỌN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét