Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Thơ Nguyễn Thế Cơ


Thơ NGUYỄN THẾ CƠ 
 
SỨC HÚT 
Sắt nhiễm từ
Hút chặt vào nhau
Chúng mình nhiễm gì đâu
Mà hút nhau như thế…?
Viên đạn bắn lên trời cao
Lại hút về trái đất
Như chúng mình vào Nam ra Bắc
Lại hút về một dòng sông.
Nam châm qua lửa nung
Thôi hút sắt
Những mảnh vụn không thể về trái đất
Khi trót quá tầng không.
Ta dù chia bảy xe năm
Vẫn hút về thành một!
Sức hút của nam châm, của đất
Của những bến bờ…
Khi dịu êm
Lúc bạo liệt
Ta ngất ngây trong hạnh phúc
Quằn quại trong đớn đau!
Nhưng nếu một ngày mọi sức hút bị triệt tiêu
Nào ai biết
Mặt trời ở đâu? Trái đất ở đâu?
Anh ở đâu? Và em ở đâu?
24 – 10 – 1996

HÀNH TRÌNH VỀ BẢN NGÃ
Cứ mỗi lần viết xong bài thơ mới
Là một lần tôi muốn đổi bút danh
Như đứa trẻ không sao chịu nổi
Chiếc áo đã  nhớp nháp
mồ hôi hôm qua của chính mình.
Tôi mải mê trong cuộc hành trình
Tìm tên, họ.
Cõi trần gian ồn ào quán trọ,
Đủ các mẫu người
Mà Chúa đã ban phát hình hài
Không cho tôi
Bởi Chúa chưa thấy tôi hay tôi chưa thấy Chúa?
Không thể nằm yên khi thiếu tên, thiếu họ
Dù tóc đã hết xanh mà chưa biết mặt mình
Tôi mải mê trong cuộc hành trình
Trở về bản ngã.
22 – 5 – 2003



ĐI TÌM MÌNH



Bồng bềnh năm bảy xuân xanh

Băn khoăn mình chẳng biết mình là ai.

Hỏi mây, mây lững lờ trôi

Hỏi gió, gió chỉ thở dài năm canh

Hỏi em, em ngước nhìn anh

Thẳm sâu đáy mắt mảnh hình xác xơ!

Em là gương phủ sương mờ

Chập chờn chiếc bóng xác xơ chập chờn!


12/1/1998


.

Thơ Nguyễn Thế Cơ/ haixuanhxh giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét