THƠ VĨNH THÔNG (AN GIANG)
Điện thoại: 0918 121 059
ĐỊNH NGHĨA NỖI ĐAU
Em định nghĩa nỗi đau
Như một khái niệm buồn mà tôi chưa từng biết
Hoang mang chữ
Hoang mang tiếng
Nỗi đau cựa mình trong những lát cắt hình hài…
Tôi nghe - nhận định nghĩa từ em
Và những câu hỏi chập chờn không lời đáp
Tình yêu và số phận
Cũng là những mật mã cõi mình.
Thôi thì không có buồn, đau. Như những thứ linh tinh
Góp nhặt từ đâu quanh vô ức sợi tế bào đan díu
Không nhớ, không quên, không là tất cả
Bởi là ta nên ta cứ trọn hưởng niềm đau
Có lẽ, đó cũng là hạnh phúc !
MÁU THƯƠNG HỒ
Ta vẫn về đây bên trang văn
Bên khung cửa nhỏ mỗi hôm rằm
Bên dòng sông chảy qua đời mẹ
Để đêm về cấu xé nỗi băn khoăn.
Mộng thương hồ thì cứ đầy trăng
Mà nỗi nhớ chưa một lần nguôi được
Chiếc xuồng nhỏ vẫn xuôi về phía trước
Như cuộc đời vỗ ngọn sóng phù du.
Nghe nước mắt mẹ giữa mùa thu
Canh cho dòng sông thức giấc
Sông lại canh cuộc đời người ngư phủ
Đi một vòng vẫn trở lại chốn xưa
Máu thương hồ cứ rong ruổi nắng mưa
Như con chim mơ về đất hứa
Lênh đênh mái chèo, lắc lư cây bẹo
Chiếc xuồng đời khăm khẳm tiếng đờn ca
Ca rằng: “Anh, công tử không nhà…”.
Bỏ kiếp thương hồ ta lang thang
Hôm ra đi dòng sông không tiễn biệt
Đã quên mái chèo thì còn gì cây bẹo
Ra đi mà thổn thức trăm ngàn.
Thôi thì ta lại quay về bến
Cũng xuồng bần, cũng sên sến đờn ca
Cũng là: “Anh, công tử không nhà…”.
Năng Gù 12/8/2010
CHIỀU MƯA NGÃ BA SÔNG
Em không về phượng có thắm như xưa
Góc lớp cũ có vương mùi hoa nắng
Bụi thời gian phủ lên màu tóc ngắn
Cô bé ngày nào giờ xa như khói mây.
Em không về hạ có trốn mưa không
Sân trường nhỏ có bạc màu rêu cũ
Giàn tigôn đáng yêu ngày xưa em thích
Quá mỏng manh giữa mây gió sa mù.
Em không về sóng có lạnh lùng trôi
Dẫu biết ba nhánh sông hợp về một góc
Dẫu biết ta nhớ nhau đến từng sợi tóc
Hẹn ước nhiều lại chẳng giữ được nhau.
Hạ sẽ về từ cánh phượng, tiếng ve
Hoa sẽ nở từ giọt mưa e thẹn
Sông sẽ chảy từ chung nguồn ước hẹn
Sao ta không về cùng bến đổ… em ơi !
ĐÊM VÀM KINH
Đêm vàm kinh có gì trong mắt nhau
Mà nước vẫn chân cầu. Nước chảy
Cánh bèo nhỏ về đâu. Cuộn mãi
Bạn và ta hóa ngọn sóng trăm màu.
Đêm vàm kinh lá nào rớt bâng khuâng
Hai thằng trẻ, hai kiếp đời. Lận đận
Hai mắt khóc, hai môi cười. Rất thật
Dẫu trời xa năm tháng có nhạt nhòa.
Đêm vàm kinh còn ai nhớ người đi
Ngày mai nữa chừng mông lung quá đỗi
Ai nắm chặt tay và ai hờn dỗi
Rót rượu cay vào trong cốc chưa đầy.
Đêm vàm kinh mai còn ta với sương
Ly cà phê treo hồn ta. Đắng ngắt
Ai giấu nhớ vào trong từng sợi khói
Bạn đâu rồi ? Ta lạc giữa ngàn phương !
TỪ KINH THÀNH
ĐẾN KHẨU THẦN CÔNG
Có chút hương nào khẽ động đậy phía xa
Những tán bàng xanh mềm nhũn tự do run trong gió
Những khẩu thần công thuở nào đứng đờ ra trơ trọi
Như nghịch lí đời thường… cứ vậy, vẫn đeo mang !
Ta tìm về, khi tất cả đã tàn hoang
Những khẩu thần công nằm im dưới mái ngói
Những đá gạch, sắt đồng ủ mình trong lớp bụi
Tất cả sẽ phai tàn. Và thời gian sẽ mang đi !
Còn lại gì, khi cung điện buồn dần theo lá rụng
Nắng dệt, mưa cài, quyện vào đêm kinh thành côi cút
Buông lỏng những buổi họp chầu không tấu sớ
Không phi tần, khanh tướng… cũng không vua.
Đền đài, phế tích của ngày xưa
Nào đâu “Thiên mệnh”, “Thiên uy” ? Xa xôi lắm !
Một sắc chỉ truyền quân, súng thần công không bắn tới
Đâu thấy vảy Rồng rơi giữa Long ngai !
Mọi thứ sẽ dần trôi - và gió bụi miền xa sẽ thổi
Hôm nay, một gã thần dân lang thang dưới mái kinh thành.
NÕN XUÂN
Lẫy bông cúc cho ngày năm hết
Nõn nà em thưa dạ đáng yêu
Rượu chưa ngấm mà say say bết
Đành buông thơ tiễn gót xuân chiều.
Giấu một buồn vào đông rất kỹ
Để mai qua xuân nở mơ màng
Để mai đến rồi nghe em hát
Lạc giữa bờ hư thực thênh thang.
Ta hát về em, em hát xuân
Ai hát mùa thương cứ trong ngần
Thì đâu mắc nợ chi năm cũ
Nõn nà ơi và đáng yêu ơi…
Hề ! Thì chếnh choáng, thì năm hết
Cạn be này thôi, năm qua thôi
Thì đâu có bận đường muôn dặm
Như sông bên lở, có bên bồi.
Ta sấp ngửa bán rao hời hợt
Bầu trời xanh, tình yêu trong xanh
Một màu cúc vàng thêm màu cúc
Ngỡ thẹn thùng, nắng vấp long lanh.
NGHE CHUÔNG
Lên núi. Tìm Tiên
Gặp vách đá dựng chạm mây chạm gió
Dưới chân từng bậc từng bậc thang tình
Kéo chùng đôi chân lên xuống
Đá níu ta
Hay ta đang loay hoay từng bước đời chưa vững
Giống như lần đầu
Vịn tay mẹ… tập đi !
Lên núi. Tìm hoa
Chỉ thấy cỏ cây lô nhô cọ vào ký ức
Chẳng ai ôm ta giữa núi đồi bàng bạc
Để cho sương giăng trắng mái đầu
Ở đằng xa
Mấy vạt rừng thưa thấp cao lởm chởm
Tiếng vọng của đại ngàn ngân vào muôn hướng
Hỏi còn ai ở, ai đi ?
Lên núi. Tìm ai
Giữa bộn bề người lên kẻ xuống
Mấy chùa am dưới triền rơi vào thinh lặng
Nắng nung dài theo hơi thở ban trưa
Có ai không
Để ta chợt nhớ chợt quên như bao lần xa xứ
Giữa mênh mông
Còn biết khóc cười.
Lên núi
Không mong gì tìm gặp Tiên gặp Phật
Chỉ hi vọng gặp chính mình
Giữa tiếng chuông chùa thăm thẳm bình an…
THỊ TRẤN MÌNH
Về thị trấn Cái Dầu (An Giang)
Thị trấn mình nhỏ quá phải không em
Loanh quanh mãi mấy dãy nhà, góc phố
Quán vỉa hè trống huơ ngày mưa đổ
Ánh đèn đêm vấp khói chợt nghe buồn.
Thị trấn mình dài quá phải không em
Hai con phố chắc cùng chung nhịp thở
Hai cánh cổng treo hai đầu nỗi nhớ
Cứ chùng chình nghiêng về phía em - anh.
Thị trấn mình xa quá phải không em
Hẹn cùng em, anh thấy đường hun hút
Xa nên nhớ, gần lại thương. Em nhỉ !
Chỉ sợ rằng… Em có đợi anh chăng ?
Thị trấn mình buồn quá phải không em
Ngày em xa khói cũng trôi biền biệt
Buồn thấp thoáng cổng trường xưa hò hẹn
Phủ một thời tan học đón đưa nhau.
Thị trấn mình nhớ quá phải không em
Dẫu ta lạc giữa muôn trùng sắc áo
Dẫu là mất cả một thời tóc ngắn
Nhưng nào ai quên được phút tình cờ.
Tình cờ chi cho ta cứ bơ vơ ?
19/11/2011
LY CÀ PHÊ ĐÊM CUỐI NĂM
Đấy là ly cà phê cuối cùng sau 24 giờ
Cũng là ly cà phê cuối cùng sau 365 ngày
Vui buồn, tin yêu, tất bật…
Tất cả, cũng sẽ trôi.
Ly cà phê nầy ta sẽ tự mừng ta
Để rồi bước sang một hành trình mới
Ly của mong đợi
Ly của nỗi nhớ
Lắc lư tan trong hơi lạnh chuyển mùa.
Gió ngoài sông sẽ lao xao
Và vàng mai, và tiếng đì đùng của pháo
Màn hình computer không còn sáng
Ta dành khoảng lặng nầy
Cho vị đắng cuối năm.
Ngày mai
Mở cửa ra để thấy long lanh
Và một ly cà phê chào năm mới
Chắc sẽ nhớ, nhớ sao da diết
Ly cà phê cuối cùng,
Đêm ấy… tiễn năm đi.
ĐIỀU THÂN QUEN
Đã quá thân quen
Với những hạt mưa chiều
Giót nước bâng khuâng bên góc phố già u ẩn
Ta còn đợi ai qua… ai qua ?
Đã quá thân quen
Từng ô cửa nắng vàng tha thiết
Một ô cửa có cành hoa bằng lăng tím
Và người con gái xõa tóc. Mơ màng.
Trong lãng quên ta lại tìm ta
Với những điều quen thuộc
Dường như tuổi đôi mươi ta vụt mất điều gì !
Đôi khi thành người hụt hẫng.
.
THƠ VĨNH THÔNG
NGUYỄN VĂN HÒA (PHÚ YÊN) ĐỌC CHỌN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét