nguyễn nguyên bảy
THƠ
THƠ
108 KHÚC TẶNG LIÊN
51
PHƯỢNG HOÀNG
Anh thích tình mình như sông hay như biển ?
Sông thật rộng dài
Dài rộng mấy cũng có nguồn ra và cửa đến
Biển quá mênh mông
Nhưng có thể thấy bờ ở phía chân trời
Anh chẳng muốn tình mình là sông hay là biển
Em có biết sau nụ hôn đầu
Phượng Hoàng yêu nhau thế nào ?
Nếu họa ác giáng xuống đầu con mái
Trống chẳng thiết sống đâu
Sống hay chết cũng vẹn đôi trống mái
Anh là con trống của tình em.
PHƯỢNG HOÀNG
Anh thích tình mình như sông hay như biển ?
Sông thật rộng dài
Dài rộng mấy cũng có nguồn ra và cửa đến
Biển quá mênh mông
Nhưng có thể thấy bờ ở phía chân trời
Anh chẳng muốn tình mình là sông hay là biển
Em có biết sau nụ hôn đầu
Phượng Hoàng yêu nhau thế nào ?
Nếu họa ác giáng xuống đầu con mái
Trống chẳng thiết sống đâu
Sống hay chết cũng vẹn đôi trống mái
Anh là con trống của tình em.
52
GIẾNG NGỌC SOI GƯƠNG
Rêu cổ tích rù rì kể chuyện
Chuyện tình oan trái giếng sâu
Nắng cúi đầu
Sông đứng lặng
Người yêu tay quấn tay tôi
Những thớ đất gan gà tầng tầng vòng ốc
Thành nội xoắn quanh
Xoắn tình đánh tráo nỏ thần
Ngả nghiêng vua cha lịm rượu
Mỵ Châu xiêm áo ru hoan
Ôm báu vật tình mớ ngủ
Có thể nào ngủ câu chuyện cổ
Núi sông đổi báu vật tình
GIẾNG NGỌC SOI GƯƠNG
Rêu cổ tích rù rì kể chuyện
Chuyện tình oan trái giếng sâu
Nắng cúi đầu
Sông đứng lặng
Người yêu tay quấn tay tôi
Những thớ đất gan gà tầng tầng vòng ốc
Thành nội xoắn quanh
Xoắn tình đánh tráo nỏ thần
Ngả nghiêng vua cha lịm rượu
Mỵ Châu xiêm áo ru hoan
Ôm báu vật tình mớ ngủ
Có thể nào ngủ câu chuyện cổ
Núi sông đổi báu vật tình
Sấm mớ giật mình?
Vó giặc
Nỏ giả làm sao thức
Bỏ thành
Kiếm vương đỏ tía máu con
Mỵ có biết vì sao mình chết?
Áo lông ngỗng xác trầm giếng Ngọc
Chết rồi oan trái chửa tan
Rửa sáng ngọc trai nước mắt
Gió chẳng cúi đầu
Gió phùn mưa bấc
Mây chẳng ngả mũ
Mây bay lang thang
Sông chẳng buồn đứng
Sông trôi mơ hồ
Người yêu tay quấn tay tôi
Tình mặc niệm tình
Biết niệm ai đây ?
Hỡi gió hỡi mây
Hỡi sông đã sống muôn đời
Hỡi Cổ Loa vòng ốc
Hỡi tay đang quấn tay tôi
Nhân chứng ba người
An Dương Vương,Mỵ Châu,Trọng Thủy
Vật chứng vua cha
Vó ngựa cùng đường và lưỡi kiếm giết con
Vật chứng Trọng Thủy
Áo lông ngỗng
Vật chứng Mỵ Châu
Giếng Ngọc
Sao ngàn năm án xử chửa xong
Chuyện tình còn treo mãi ?
Gió không đáp
Gió lùa mưa đi
Mây không đáp
Mây trôi nắng về
Sông không đáp
Sông giăng buồm hát
Thành không đáp
Thành khoe giếng Ngọc
Tay không đáp
Em cười tựa giếng soi gương
(Sách Kinh Thành Cổ Tích.
NXB Văn Học)
53
RU NÓI VỀ CỎ
Anh yêu em
Con cá bé xíu yêu con cá bé xíu
Giữa bể đời mênh mông.
Anh yêu em
Nhành cỏ bé xíu yêu nhành cỏ bé xíu
Cỏ xanh mỏi mắt chân trời.
Anh yêu em
Tay chai sạn đêm đêm tìm vú
Vú tràn sữa ngọt môi con.
Nói dại nếu đạn bom chia lìa đôi lứa
Bể vẫn còn cỏ vẫn còn
Vú vẫn còn ấm nóng tay yêu.
(Sách Một Vài Trống Canh. NXB Văn Học)
RU NÓI VỀ CỎ
Anh yêu em
Con cá bé xíu yêu con cá bé xíu
Giữa bể đời mênh mông.
Anh yêu em
Nhành cỏ bé xíu yêu nhành cỏ bé xíu
Cỏ xanh mỏi mắt chân trời.
Anh yêu em
Tay chai sạn đêm đêm tìm vú
Vú tràn sữa ngọt môi con.
Nói dại nếu đạn bom chia lìa đôi lứa
Bể vẫn còn cỏ vẫn còn
Vú vẫn còn ấm nóng tay yêu.
(Sách Một Vài Trống Canh. NXB Văn Học)
54
BA BÀI TỰ THUẬT
1. TỰ THUẬT TỘI LỖI
Có một thời luật pháp
Chép ra từ miệng quan
Có một thứ luật pháp
Không xử không cần giam
Có một thứ luật pháp
Tra tấn bằng tem cơm
Có một thứ luật pháp
Sống là tự chết mòn.
Tôi phạm tội trẻ con
Luận Kiều thời chinh chiến
Biết phận mình ong kiến
Chẳng giám trách miệng quan
Tay bưng bát cơm ăn
Cố lùa và nỗi nhục
Gối tình ôm sát ngực
Cố đừng mòn sống ơi.
Sông không thuyền xuôi ngược
Vườn tình một giọng hót
Áo tình một sắc lam
Sông Hương tắm mấy lần
Cho trinh nguyên liền lại
Đành chịu thân tội lỗi
Hồn vượt ngục vườn khuya.
Vườn khuya đầy trăng khuya
Đầy những Kiều mệnh yểu
Đầy thập loại chúng sinh
Vây Nguyễn Du hạch hỏi
Bao nhiêu trống canh rồi
Đoạn trường sao chưa kết
Nguyễn Du ứa nước mắt
Dúi cho cung đàn Kiều.
2. TỰ THUẬT SINH TỒN
Mất việc
Bạn cho mượn chiếc máy may
Cấp vốn một chỉ vàng
Vợ te te đi mua vải
Chồng thành thợ may hiên ngang.
Áo trẻ em hàng Vi ni lông đen
Chồng cắt may theo mẫu bìa hàng loạt
Vợ chào bán ngọt ngào như hát
Tôm tươi dọc phố Hàng Đào.
Niềm vui nửa tháng tiêu dao
Vi ni lông đen đã đen ngòm phố xá
Đầu hôm vợ ôm đi một giỏ
Khuya cõng về một giỏ ế sưng.
Chồng kiên gan sáng tạo không ngừng
Lót bao tải áo trần hình quả trám
Rồi trần mũ tai bèo quân giải phóng
Rồi trần áo gió trần chăn.
Thương vợ mòn chân đi ký gửi hàng
Học Tú Xương ơn ca cò lặn lội
Người có lúc biết đâu ngày mai hỡi
Khúc sông này bát ngát một tình ca.
Chở máy khâu trả bạn cười xoà
Vàng hẹn sẽ có ngày trả đủ
Vợ ôm con nhìn chồng cười nắc nẻ
Trên trời máy bay Mỹ đã bay xa.
3. TỰ THUẬT HÀNH NGHỀ PHẠM PHÁP
Võ vẽ bấm số Tử Vi
Trên những ngón tay tháp bút
Đôi lời ảo phán xen đôi lời thực
Thành lời bí ẩn Thiên Cơ
Lời bay nhanh theo miệng học trò
Truyền kín đáo qua gánh xôi gánh bún
Nơi nào cần thì lời bay đến
Đang thời loạn lạc chiến tranh
Thiếu gì người cầu lợi mua danh
Cần Thiên Cơ mách bảo
Thiếu gì kẻ buôn rừng bán núi
Xin lời qua ải vượt quan
Đôi khi thắp một nén nhang
Cho máy trời huyền ảo
Gặp Lục Sát nói lời giông bão
Chơi đao sao thoát hoạ hình đao
Gặp Lục Bại nói lời ngọt ngào
Vỗ về nỗi đau phận số
Gặp Đào Hồng mắt cười mắc cở
Đưa đò khăn gối yếm thêu
Gặp lưỡng lộc kể đời Kiều
Khuyên tiền bạc làm điều nhân đức
Nghe Tử Vi bằng những lời chúc phúc
Xác thân yên được phần hồn
Rồi sẽ giàu sang
Rồi sẽ cửa nhà êm ấm
Đêm sẽ qua trời sẽ sáng
Đừng làm độc ác luỵ con
Đừng cướp hết vui để được hết buồn
Đến khi muốn buồn chẳng có
Rồi và đừng cứ khoan thai như thế
Mà thành nhà tư vấn tâm linh
Cốt cách thầy tiền bạc xem khinh
Lộc xôi oản đủ chia cả xóm
Túc tắc nghiệp dư lẳng lặng
Mình hành nghề phạm pháp mình ơi
Lạy trời
Công an đừng thăm hỏi
Mất phần xôi oản con tôi...
(Sách Một Vài Trống Canh. NXB Văn Học)
Vườn tình một giọng hót
Áo tình một sắc lam
Sông Hương tắm mấy lần
Cho trinh nguyên liền lại
Đành chịu thân tội lỗi
Hồn vượt ngục vườn khuya.
Vườn khuya đầy trăng khuya
Đầy những Kiều mệnh yểu
Đầy thập loại chúng sinh
Vây Nguyễn Du hạch hỏi
Bao nhiêu trống canh rồi
Đoạn trường sao chưa kết
Nguyễn Du ứa nước mắt
Dúi cho cung đàn Kiều.
2. TỰ THUẬT SINH TỒN
Mất việc
Bạn cho mượn chiếc máy may
Cấp vốn một chỉ vàng
Vợ te te đi mua vải
Chồng thành thợ may hiên ngang.
Áo trẻ em hàng Vi ni lông đen
Chồng cắt may theo mẫu bìa hàng loạt
Vợ chào bán ngọt ngào như hát
Tôm tươi dọc phố Hàng Đào.
Niềm vui nửa tháng tiêu dao
Vi ni lông đen đã đen ngòm phố xá
Đầu hôm vợ ôm đi một giỏ
Khuya cõng về một giỏ ế sưng.
Chồng kiên gan sáng tạo không ngừng
Lót bao tải áo trần hình quả trám
Rồi trần mũ tai bèo quân giải phóng
Rồi trần áo gió trần chăn.
Thương vợ mòn chân đi ký gửi hàng
Học Tú Xương ơn ca cò lặn lội
Người có lúc biết đâu ngày mai hỡi
Khúc sông này bát ngát một tình ca.
Chở máy khâu trả bạn cười xoà
Vàng hẹn sẽ có ngày trả đủ
Vợ ôm con nhìn chồng cười nắc nẻ
Trên trời máy bay Mỹ đã bay xa.
3. TỰ THUẬT HÀNH NGHỀ PHẠM PHÁP
Võ vẽ bấm số Tử Vi
Trên những ngón tay tháp bút
Đôi lời ảo phán xen đôi lời thực
Thành lời bí ẩn Thiên Cơ
Lời bay nhanh theo miệng học trò
Truyền kín đáo qua gánh xôi gánh bún
Nơi nào cần thì lời bay đến
Đang thời loạn lạc chiến tranh
Thiếu gì người cầu lợi mua danh
Cần Thiên Cơ mách bảo
Thiếu gì kẻ buôn rừng bán núi
Xin lời qua ải vượt quan
Đôi khi thắp một nén nhang
Cho máy trời huyền ảo
Gặp Lục Sát nói lời giông bão
Chơi đao sao thoát hoạ hình đao
Gặp Lục Bại nói lời ngọt ngào
Vỗ về nỗi đau phận số
Gặp Đào Hồng mắt cười mắc cở
Đưa đò khăn gối yếm thêu
Gặp lưỡng lộc kể đời Kiều
Khuyên tiền bạc làm điều nhân đức
Nghe Tử Vi bằng những lời chúc phúc
Xác thân yên được phần hồn
Rồi sẽ giàu sang
Rồi sẽ cửa nhà êm ấm
Đêm sẽ qua trời sẽ sáng
Đừng làm độc ác luỵ con
Đừng cướp hết vui để được hết buồn
Đến khi muốn buồn chẳng có
Rồi và đừng cứ khoan thai như thế
Mà thành nhà tư vấn tâm linh
Cốt cách thầy tiền bạc xem khinh
Lộc xôi oản đủ chia cả xóm
Túc tắc nghiệp dư lẳng lặng
Mình hành nghề phạm pháp mình ơi
Lạy trời
Công an đừng thăm hỏi
Mất phần xôi oản con tôi...
(Sách Một Vài Trống Canh. NXB Văn Học)
55
HOA NHÀI
Ướp trà em. Cài tóc em. Mà vẫn khinh em. Hoa nở đêm
Nhưng em vẫn nở đêm. Tắm mình trăng. Tắm mình sương. Cho ngon trà. Cho ngọt tóc. Em vẫn cứ là em. Hoa Nhài.
You chilled our tea. You perfumed our hair. But people still despise you. Flower of the night Yet because you still blossomed at night. Bathing under the moonlight. Soaking drops of dew. Bringing taste to our tea. And sweetness to our hair. You remain who you are –
HOA NHÀI
Ướp trà em. Cài tóc em. Mà vẫn khinh em. Hoa nở đêm
Nhưng em vẫn nở đêm. Tắm mình trăng. Tắm mình sương. Cho ngon trà. Cho ngọt tóc. Em vẫn cứ là em. Hoa Nhài.
Jasmine
You chilled our tea. You perfumed our hair. But people still despise you. Flower of the night Yet because you still blossomed at night. Bathing under the moonlight. Soaking drops of dew. Bringing taste to our tea. And sweetness to our hair. You remain who you are –
Jasmine
(Anh ngữ Nicholas James Steiner)
(Sách Một Vài Trống Canh. NXB Văn Học)
(Sách Một Vài Trống Canh. NXB Văn Học)
56
SEN TÌNH
Sen ngoài hồ nhựa dâng lên nụ
Anh lan man vẽ tương lai
Sao đang nghe em lại thở dài ?
Đôi ba ngày nữa mặt hồ sẽ nở đầy sen
Những cô gái trồng hoa
Vin hái đầy thuyền
Tiếng thở dài nhõng nhẹo của tôi ơi
Nhựa yêu dâng đầy ngực
Hoa tình tôi hái ngay đây
SEN TÌNH
Sen ngoài hồ nhựa dâng lên nụ
Anh lan man vẽ tương lai
Sao đang nghe em lại thở dài ?
Đôi ba ngày nữa mặt hồ sẽ nở đầy sen
Những cô gái trồng hoa
Vin hái đầy thuyền
Tiếng thở dài nhõng nhẹo của tôi ơi
Nhựa yêu dâng đầy ngực
Hoa tình tôi hái ngay đây
(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)
57
HOA CHÂN CHIM
HOA CHÂN CHIM
Chim mái bỗng nhiên biến mất
Theo chim trống khác chăng
Hay là chim bị giết ?
Chim trống lặn lội tìm
Chi chít trên đường bao dấu chân chim
Chi chít nở một loài hoa tím biếc
Anh hái tặng em ôm hoa chân chim
Mà chẳng thể trả lời chim mái vì sao biến mất
Chim trống đã ngủ yên
Hoa chân chim vẫn đi tìm sự thật
(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)
58
HOA QUỲNH
Gió vén mở rèm mây
Quỳnh giật mình khép áo
Ngực phập phồng hư ảo
Trăng ngân nga tự tình
Hoa cởi tấm áo xanh
Nụ môi run bần bật
Những cánh xòe khao khát
Hương bay đầy bay vơi
Trăng mọng chín nụ môi
Hôn dịu dàng từng cánh
Thân hoa run rẩy nhận
Phấn bay thơm tơi bời
Dâng hết một cuộc đời
Thủy chung cùng trăng biếc
Trăng tàn hoa cũng chết
Ong bướm ngẩn ngơ bay
(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)
59
VƯỜN CHIỀU
Một vườn chiều có thực
Máy bay địch đã bay xa
Hai đứa nhoi lên từ hầm trú ẩn
Và một vườn chiều khác hẳn
Tiên Dung căng màn trên cát mềm
Sao em chọn chỗ này để tắm ?
Chử Đồng Tử tôi nghèo lắm
Khoan khoan xối nước khoan khoan
Chớ để thịt da tôi đắc tội
Chớ để đau lòng mẹ cha...
Em là hoa không hoa
Mắt cười xanh lắm
Trong mắt ấy thật nhiều ảo ảnh
Như thực lại như mơ
Đôi mắt chào tôi quen tự ngày xưa
Cái ngày xưa cổ tích
Em mời tôi nhấm nháp táo dầm
Chưa mở đèn vườn chiều âm âm
Ghế đá lạnh se sương sớm
Em bảo từ phía tương tư thơ em đến
Đòi tôi cho nghe thơ
Thơ hơn mọi bài thơ
Nước trôi nước trôi xiêm áo cát
Tình yêu đầm Dạ Trạch
Thanh cao vòi vọi Tiên Dung
Tôi giáo đầu em nghe một tỏ tình buồn
Về căn nhà tôi ở
Khói hun muỗi khét mùi hương giẻ
Muỗi bay
Muỗi bay có làm em sợ?
Tôi đang độc ẩm cuồng say
Những ly rượu thơ cồn cào bụng đói
Bao nhiêu triệu người đang đói
Có thơ uống như tôi đâu
Sao em lại cúi đầu
Thương tôi mắt khóc?
Tiên Dung không khóc
Nàng nắm tay Chử Đồng Tử đỡ lên
Xối nước tắm cho chàng
Và hát....
Tôi đọc em nghe thơ một người tàn tật
Hoảng loạn chân trên đường
Vai quẩy gánh buồn
Tưởng thóc giống quơ tay tung vãi
Đôi khi giật mình sợ hãi
Lấm lét nhìn quanh một sắc áo vàng
Em nắm tay tôi sát lại bên mình
Như sợ tôi bị bắt
Tóc em đôi ba ngọn
Hơ hoảng tìm mặt tôi
Tiên Dung thánh thót lời lời
An ủi Chử nỗi lo cha mẹ nàng phạt vạ
Cha mẹ sẽ tác thành chúng ta nên vợ nên chồng
Nghèo không có tội chàng ơi...
HOA QUỲNH
Gió vén mở rèm mây
Quỳnh giật mình khép áo
Ngực phập phồng hư ảo
Trăng ngân nga tự tình
Hoa cởi tấm áo xanh
Nụ môi run bần bật
Những cánh xòe khao khát
Hương bay đầy bay vơi
Trăng mọng chín nụ môi
Hôn dịu dàng từng cánh
Thân hoa run rẩy nhận
Phấn bay thơm tơi bời
Dâng hết một cuộc đời
Thủy chung cùng trăng biếc
Trăng tàn hoa cũng chết
Ong bướm ngẩn ngơ bay
(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)
59
VƯỜN CHIỀU
Một vườn chiều có thực
Máy bay địch đã bay xa
Hai đứa nhoi lên từ hầm trú ẩn
Và một vườn chiều khác hẳn
Tiên Dung căng màn trên cát mềm
Sao em chọn chỗ này để tắm ?
Chử Đồng Tử tôi nghèo lắm
Khoan khoan xối nước khoan khoan
Chớ để thịt da tôi đắc tội
Chớ để đau lòng mẹ cha...
Em là hoa không hoa
Mắt cười xanh lắm
Trong mắt ấy thật nhiều ảo ảnh
Như thực lại như mơ
Đôi mắt chào tôi quen tự ngày xưa
Cái ngày xưa cổ tích
Em mời tôi nhấm nháp táo dầm
Chưa mở đèn vườn chiều âm âm
Ghế đá lạnh se sương sớm
Em bảo từ phía tương tư thơ em đến
Đòi tôi cho nghe thơ
Thơ hơn mọi bài thơ
Nước trôi nước trôi xiêm áo cát
Tình yêu đầm Dạ Trạch
Thanh cao vòi vọi Tiên Dung
Tôi giáo đầu em nghe một tỏ tình buồn
Về căn nhà tôi ở
Khói hun muỗi khét mùi hương giẻ
Muỗi bay
Muỗi bay có làm em sợ?
Tôi đang độc ẩm cuồng say
Những ly rượu thơ cồn cào bụng đói
Bao nhiêu triệu người đang đói
Có thơ uống như tôi đâu
Sao em lại cúi đầu
Thương tôi mắt khóc?
Tiên Dung không khóc
Nàng nắm tay Chử Đồng Tử đỡ lên
Xối nước tắm cho chàng
Và hát....
Tôi đọc em nghe thơ một người tàn tật
Hoảng loạn chân trên đường
Vai quẩy gánh buồn
Tưởng thóc giống quơ tay tung vãi
Đôi khi giật mình sợ hãi
Lấm lét nhìn quanh một sắc áo vàng
Em nắm tay tôi sát lại bên mình
Như sợ tôi bị bắt
Tóc em đôi ba ngọn
Hơ hoảng tìm mặt tôi
Tiên Dung thánh thót lời lời
An ủi Chử nỗi lo cha mẹ nàng phạt vạ
Cha mẹ sẽ tác thành chúng ta nên vợ nên chồng
Nghèo không có tội chàng ơi...
Tôi đọc em nghe một khúc không lời
Tình yêu chẳng bao giờ xưa cũ
Hoan phối tả trên trống đồng Ngọc Lũ
Trần tục thăng hoa
Giếng Ngọc kể chuyện Cổ Loa
Trương Chi tương tư Trương Chi hát
Trương Chi nhớ thương em
Vườn chiều cười khúc khích
Trong em nhìn, tôi như mới mười ba
Mười ba ngây thơ
Mười ba mơ hồ
Vồi vội nụ hôn hoa sữa
Trời cũng như trăng trời thương Chử
Nhưng Chử tránh mặt trời
Chử không muốn xóm làng xấu hổ
Chử không khố đóng nàng ơi
Trăng đầy rồi trăng vơi
Trăng cấy lúa bắt còng cùng Chử...
Tôi đọc em nghe thơ diêm dân đồng bể
Biển quê mình nhiều thế
Nắng quê mình nhiều thế
Be bờ phơi là thành muối trắng tinh
Rỗ mặt vẫn nặng lòng làm muối
Muối nhiều thế mà bao đời vẫn đói
Chẳng lẽ thượng du không phải đồng bào?
Trương Chi tương tư Trương Chi hát
Trương Chi nhớ thương em
Vườn chiều cười khúc khích
Trong em nhìn, tôi như mới mười ba
Mười ba ngây thơ
Mười ba mơ hồ
Vồi vội nụ hôn hoa sữa
Trời cũng như trăng trời thương Chử
Nhưng Chử tránh mặt trời
Chử không muốn xóm làng xấu hổ
Chử không khố đóng nàng ơi
Trăng đầy rồi trăng vơi
Trăng cấy lúa bắt còng cùng Chử...
Tôi đọc em nghe thơ diêm dân đồng bể
Biển quê mình nhiều thế
Nắng quê mình nhiều thế
Be bờ phơi là thành muối trắng tinh
Rỗ mặt vẫn nặng lòng làm muối
Muối nhiều thế mà bao đời vẫn đói
Chẳng lẽ thượng du không phải đồng bào?
Rồng rắn lên mây trẻ hát đồng dao
Trẻ hát đồng dao lên mây rồng rắn
Thà là đừng nhiều nắng
Thà là đừng nhiều bể
Câu đồng dao trẻ hát rối mù
Tiên Dung hát ru
Bài se tơ dệt vải
Chử hát giữa trời nắng cháy
Bài ca vỡ đất mênh mông...
Muốn em nghe câu hỏi giấu trong lòng
Về dòng sông chảy qua làng Việt cổ
Những cô gái dâng mình cho Hà Bá
Xin sông đừng lũ lụt sông ơi
Những cô gái bị gọt đầu bôi vôi
Khác gì nhau giữa hai lẽ sống chết
Một chết trinh và một chết yêu
Em phỉ phui tôi
Ngón tay thơm khép bờ môi chín
Em kỵ nói chuyện rồi phải đến
Vườn chiều hôi hổi gió chim
Trẻ hát đồng dao lên mây rồng rắn
Thà là đừng nhiều nắng
Thà là đừng nhiều bể
Câu đồng dao trẻ hát rối mù
Tiên Dung hát ru
Bài se tơ dệt vải
Chử hát giữa trời nắng cháy
Bài ca vỡ đất mênh mông...
Muốn em nghe câu hỏi giấu trong lòng
Về dòng sông chảy qua làng Việt cổ
Những cô gái dâng mình cho Hà Bá
Xin sông đừng lũ lụt sông ơi
Những cô gái bị gọt đầu bôi vôi
Khác gì nhau giữa hai lẽ sống chết
Một chết trinh và một chết yêu
Em phỉ phui tôi
Ngón tay thơm khép bờ môi chín
Em kỵ nói chuyện rồi phải đến
Vườn chiều hôi hổi gió chim
Chử
lội khắp làng trên
Dậy dân làng trồng lúa nước
Tiên Dung đi cùng xóm dưới
Dạy thôn nữ tầm tơ...
Tôi đọc em nghe thơ không chỉ là thơ
Là ước nguyện tôi từ tấm bé
Hai chân dung người tôi muốn vẽ
Suốt đời vẫn chửa vẽ xong
Bà tôi đi gánh lưng còng
Giã trầu câu ru Tô Thị
Tự khi nào mắt bà thành mắt mẹ
Chẳng còn lệ khóc chờ con
Bao nhiêu trai tráng tòng quân
Chiến tranh liên miên ngày về vô định
Nhưng sông Hát vẫn ru lời thần thánh
Tô Thị hóa đá để còn làng
Còn làng mẹ hóa đá chờ con...
Vườn chiều đang ngẩn ngơ thương
Chử Đồng Tử,Tiên Dung bay vào mây trắng
Có thể nay mai họ lại xuống vườn chiều
Lại viết kỳ tích yêu lạ khác
Phải không em ?
Dậy dân làng trồng lúa nước
Tiên Dung đi cùng xóm dưới
Dạy thôn nữ tầm tơ...
Tôi đọc em nghe thơ không chỉ là thơ
Là ước nguyện tôi từ tấm bé
Hai chân dung người tôi muốn vẽ
Suốt đời vẫn chửa vẽ xong
Bà tôi đi gánh lưng còng
Giã trầu câu ru Tô Thị
Tự khi nào mắt bà thành mắt mẹ
Chẳng còn lệ khóc chờ con
Bao nhiêu trai tráng tòng quân
Chiến tranh liên miên ngày về vô định
Nhưng sông Hát vẫn ru lời thần thánh
Tô Thị hóa đá để còn làng
Còn làng mẹ hóa đá chờ con...
Vườn chiều đang ngẩn ngơ thương
Chử Đồng Tử,Tiên Dung bay vào mây trắng
Có thể nay mai họ lại xuống vườn chiều
Lại viết kỳ tích yêu lạ khác
Phải không em ?
Không lời đáp chỉ bàn tay lạnh ướt
Em đã buông tay tôi đi tự lúc nào
Còn đây hơi ấm nôn nao
Chia tay đến một gật chào cũng không
Chợt vườn chiều mênh mông
Máy bay địch cách Hà Nội ba mươi cây số
Cầu mong đấy chỉ là cái cớ để em đi
Máy bay địch đã bay xa
Là cái cớ để em về
Nhưng máy bay địch đã bay xa xa mãi
Người tương tư thơ ấy vẫn chưa về...
(Dốc Thọ Lão, căn nhà muỗi 16, bài thơ viết năm 1972,
tình cờ tìm thấy giắt trên khe mái nhà trước ngày đi Nam
theo chồng với gia tài bản thảo mang theo)
(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)
60
NGẪU HỨNG GHEN
Sen của anh ơi anh gọi rất thầm
Vẫn sợ ngàn lá gió trộm nghe
Lá sẽ vì ghen mà rung lên run rẩy
Gió lộng rụng đài hoa.
Sen của anh ơi anh gọi rất thầm
Vẫn sợ ngàn cành chim dỏng nghe
Chim sẽ bay khỏi vườn đầy nắng mật
Cành cô đơn sẽ thấy mình thừa.
Sen của anh ơi anh gọi rất thầm
Sợ chính mình nghe thấy
Mình lại nôn nao mình lại bồn chồn
Mình ghen với chính mình yêu.
(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)
Thơ nnb/108 Khúc Tặng Liên
Góc riêng tư nguyennguyenbay.blogspot.com
NGẪU HỨNG GHEN
Sen của anh ơi anh gọi rất thầm
Vẫn sợ ngàn lá gió trộm nghe
Lá sẽ vì ghen mà rung lên run rẩy
Gió lộng rụng đài hoa.
Sen của anh ơi anh gọi rất thầm
Vẫn sợ ngàn cành chim dỏng nghe
Chim sẽ bay khỏi vườn đầy nắng mật
Cành cô đơn sẽ thấy mình thừa.
Sen của anh ơi anh gọi rất thầm
Sợ chính mình nghe thấy
Mình lại nôn nao mình lại bồn chồn
Mình ghen với chính mình yêu.
(Sách Nhật Nguyệt. NXB Văn Học)
Thơ nnb/108 Khúc Tặng Liên
Góc riêng tư nguyennguyenbay.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét