Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

Thơ NNB/ 108 khúc tặng Liên/ Bài 21-30

nguyễn nguyên bảy
THƠ
108 KHÚC TẶNG LIÊN
 
21
BỐN MÙA


Nếu em là hạt mưa Xuân
Anh là chồi biếc uống chầm chậm em

Nếu em ngọn gió Hè lên
Anh xin là cánh diều êm lưng trời

Nếu em trăng Thu chơi vơi
Anh nằm trên cỏ hát cười cùng em

Nếu em đơn chiếc mùa Đông
Anh là nắng ấm ửng hồng má em

Dù em chỉ muốn là em
Nhưng anh vẫn cứ là anh bốn mùa.


 

Four seasons

If you were the raindrop of Spring
I would be the fresh, green shoot that sips you slowly.

If you were the rising wind of Summer
I would be the soft kite that flies peacefully through the sky.

If you were the floating full moon of Fall
I would lie on the grass spending time singing songs and laughing together. 

If you were the cold and lonely  Winter
I would be the warm sun that blushes your pair of cheeks.

And even if you still were the same, unchangeable person -
I  would be the same, various me of four seasons.

(Anh ngữ Phan Thu Bình)
( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

22
MÙA YÊU
 
Mùa yêu rồi đó hỡi em
Trăng rằm đổ xuống đầy thềm giọt hoa
Tay Trăng cởi áo tình ra
Tung vào gió tiếng ngân nga trầu mời
Mùa yêu rồi đó mình ơi
Mỗi người chỉ có một thời thần tiên
Lòng anh đầy ắp hình em
Để khi gian khó hiện lên môi cười
Còn em chỉ một anh thôi
Trong thương nhớ cất thành lời hát ru
Âm Dương tình ngỡ trong mơ
Mùa yêu chẳng có bến bờ thời gian
Tiệc rằm rồi cũng phải tàn
Nhanh nhanh em kẻo huy hoàng đang trôi.

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

23
CỔ TÍCH CON

Bốn ngày nữa cu Tám tròn năm tháng
Cha bế con đi khoe khắp phố phường
Kiêu hãnh cho người có con
Bồng trên tay một loài hoa kỳ lạ
Sắc mắt hương môi thơm sữa
Kinh thành rối rít lạ quen
Chào cha con tôi bè bạn

Mệnh lệnh chiến tranh
Con trẻ phải đi sơ tán

Con lẫy tròn trong lòng mẹ rưng rưng

Môi ngọt phun mưa
Tay đùa nở nắng
Con đâu hiểu thế nào là bom đạn

Thế nào là xa chia
Mẹ xếp cho con cái cốc cái thìa
Cái phích lọ đường chai vú
Cha đưa Mẹ ba đồng vay nợ
Thâm quầng nhớ mắt nghèo ơi

Gấp lên em
Phản lực sắp đầy trời


Cha giục tần ngần lời cáu kỉnh
Quấn thêm tã mẹ lo chân cu lạnh
Thản nhiên cu tè cười
Hai tay vỗ đập thủy thanh
Giận gì cha nỡ phạt mình
Cả nhà ôm nhau khóc
Nghe rất rõ bạo tàn trong hồi còi báo giặc
Tôi đèo vợ con ra bến ô tô
Nượp trên đường những thằng cu Tám

Cu Tám bọc tã vải dù
Thèm sữa rúc tìm vú chị
Cu Tám ngủ trên xích lô

Bà ôm gọn lòng một cục
Cu Tám ngồi thúng lếch thếch
Đòn gánh hai đầu mẹ gánh hai cu
Đầy trên đường những cu Tám ra đi

Hà Nội đã bao lần buồn vơ
Lại thêm lần nữa buồn vơ
Buồn vắng những thằng cu Tám
Ngẩn ngơ tan sở những chiều
Thèm tiếng con chào nũng
Hà Nội đầy nhớ mong
Trời báo động reo bom
Đất ngẩng đầu sống mái
Trong bĩ tiếng cha nguyền thái
Đón con về phố đông ...*

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

24
CA TRÙ MÙA THU

Phút giây ấy với tôi là duyên số
Hai tình cờ gặp nhau
Em trao chỉ một gật đầu
Đôi mắt cười mệt mỏi
Chỉ thế thôi vồi vội
Chim bay về tổ chiều thu
Tôi đi theo hương thu
Hồn tình sét đánh
Xóm Hạ Hồi thoang hương sữa lạnh
Hoa từ vú lụa thơm ra
Tôi rảo quanh lặng lẽ Nguyễn Du
Cửa sổ nhà ai bóng thúy
Tôi vòng ra phố Huế
Chật khoang tầu điện gió thu
Những mái phố ca trù
Cửa chợ Hôm trễ yếm
Tiếng rao tầm quất nhạc xèng
Em ở đâu giữa Hà Nội dọc ngang
Ba sáu phố phường khép mở
Một nửa của tôi ơi
Hàng Đào Hàng Lược Hàng Vôi
Nợ tình nỡ nao Cấm Chỉ
Xin nghe tôi một lời chém đá
Đêm nay rồi đêm mai
Thu nay rồi thu mai
Năm nay rồi năm mai
Em là gió anh cũng tìm thấy gió
Thu dẫn tôi vào ngõ nhỏ nhà em
Khu cổ tích thuyền rồng
Hồ thu vua trả kiếm
Đâu thành quách dương đài nguyệt điện
Nhà em nóng rực như lò
Đun cháy mọi điều mơ mộng
Em là cô thợ ca ba
Tôi lặng mình và chợt hiểu ra
Có một Hà Nội khác
Một Hà Nội nửa tôi.
Chúng tôi bên nhau riêng một trời
Riêng một đất
Đường Cổ Ngư ngắn chừng gang tấc
Trăng vàng rơi qua kẽ tay
Trôi bồng bềnh rồi rơi vào sóng bạc
Mắt sướng thi nhân ngơ ngác
Cổ thụ ngồi trải lá vàng khô
Chúng tôi rù rì rù rì
Những lời say ong mật
Tạ trời ban cho hạnh phúc
Cánh hồn bay chơi vơi
Một nửa tôi không lời
Thương đau có gì phải kể
Cảnh mất cha đổ buồn mắt mẹ
Mất mẹ trút khổ vai em
Mười bảy tuổi mỏng manh thuyền
Chèo chống đàn em dại
Tôi là người Hà Nội
Thuộc rất nhiều Hà Nội văn chương
Hà Nội ca trù lúng liếng
Hà Nội Ba Đình nắng
Hà Nội sông Hồng nước lên
Nhưng Hà Nội em

Tôi chưa hề biết
Ca trù thuyền phá luật
Đàn gảy nín cung thương
Trống chầu giữ nhịp
Tôi kịp lên thuyền
Hợp sức cùng em vượt thác
Cảm động tình Bích Câu thuở trước
Em là tranh Tố nữ làng Hồ
Tôi hân hoan đón kỳ ngộ bây giờ
Nhật nguyệt yêu mưa phùn gió bấc
Áo tình một chiếc phong phanh
Trao nhau tấm chân thành
Nụ hôn người Hà Nội
Nụ hôn tự biết thăng hoa
Yêu em thế nào tôi chẳng thể nói ra
Bởi đôi tay biết nói
Lời mồ hôi lời giá cóng
Lời mềm nặn sữa nuôi con
Lời thèm mắt ngủ
Lời kẽo kẹt làm chồng làm vợ
Hoa Ngọc Hà xuống phố ban mai
Hà Nội mình những năm bảy mươi

Kỳ ngộ tình bao nhiêu trang đẹp
Cô bác sĩ Cửa Đông nuốt khóc
Thiệp hôn phủ xác nửa mình
Anh pháo thủ phố Hàng Mành
Gặp nửa mình tiếp đạn
Anh thợ điện người Ô Quan Chưởng
Bới nhặt nửa mình trong đổ nát Khâm Thiên
Anh giáo cận Kim Liên
Ao thu nửa mình đứng tắm
Kể sao hết những Tú Uyên muôn vạn
Gặp muôn vạn Giáng Kiều mọi nẻo thành đô
Những kỳ ngộ đẹp như thơ
Tình mình sánh làm sao được
Ấy là lẽ vì sao em không khóc
Trước gian nan tem gạo phiếu tiền
Ấy là lẽ tôi nói lời yêu em
Biết là mình đáng sống
Ấy là lẽ vì sao tứ thời dép lốp áo xanh
Dép lốp bè trầm áo xanh bè bổng
Gió kinh thành ngũ sắc hoan ca
Ấy là lẽ vì sao sao xa
Vào mắt em lay láy
Ca trù mùa thu...

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

25
TỰ HỌA TUỔI CHIỀU
 
Mắt không gằm gằm sau đít chai
Quá trưa rồi mắt mệt
Cái nhìn mở bể bao dung

Trán không nhíu lửa bập bùng
Triều xuống sông gầy kiệt cá
Mạn thuyền ván rạn chân chim

Tai không vội hóng tai nghe
Tai lãng sợ lời thầm thì
Buồn vui đáp cười tủm tỉm
 
Răng tháng Tám nhìn thèm trái chín
Miếng nhừ là miếng ngon
Bữa ăn nào cũng kể cổ tích cơm

Cổ tích cơm một thời giặc giã
Cười xòa đứng dậy xốc ba lô
Chí trai dâng máu nhuộm cờ

Cổ tích cơm một thời nguyện ước
Trước khi nhắm mắt xuôi tay
Xin cho được thấy Sài Gòn

Cổ tích cơm Trương Chi bớt buồn
Trời thương ban tình Mỵ nương
Chăn nuôi tiếng hát

Cổ tích cơm tóc tình rắc bạc
Trang sức tuổi chiều
Lộng ngôn chiêu nuốt miếng yêu

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

26
BÀI RU TRẰN TRỌC

Trằn trọc là trằn trọc ơi
Đêm đã khuya rồi sao chửa ngủ say
Trằn trọc bẻ khục ngón tay
Ai đè ngực xuống để rây điệu buồn

Vì sao trằn trọc lại buồn ?
Chuyện đời nước chảy trôi luôn bọt bèo
Lỗi lầm nước đã cuốn theo
Đời người tránh được bao nhiêu lỗi lầm
 
Đêm tôi chỉ có một mình
Một mình đêm
Với một mình trằn trọc tôi
Dối gian trôi khuất bể rồi
Ngủ đi mắt cho thảnh thơi tâm hồn
Việc gì trằn trọc phải buồn
Ở ống dài ở bầu tròn trằn trọc ơi
Quanh ta hỏi có bao người
Gian manh mà vẫn sống đời tụng ca
Mình lỗi lầm chút gọi là
Đời không chật chội như nhà ta đâu

Tôi nhắm nghiềm mắt hồi lâu
Mới hay cái ngủ từ đầu ngủ ra
Nếu đời ta chẳng thẹn ta
Thì ta cứ ngủ
Cần gì ru tâm hồn
Mặc ai dài
Mặc ai tròn

Người khác với vật bởi còn cội tâm

Tôi ru trằn trọc rì rầm
Trằn trọc vẫn thức với lỗi lầm hỏi tôi...


27
TRÙNG TU CHÙA


Chùa linh thiêng nhờ vòm cong mái cổ
Ngói thời Lê gợi nhớ những xa xôi
Giận ai chạm lại con nghê cũ
Mái ngói vô duyên đỏ lợi cười

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)
 
28
VÀO CHÙA


Dẫu không dài đời cũng trăm năm

Sao chẳng trăm năm nương cửa Phật
Bể đời khổ sao bể đời vẫn chật
Nào mấy người vào bể Như Lai

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

29
TINH TÚ NGỘ DUYÊN


Phút yếu lòng người đi tìm tri kỷ
Tri kỷ tôi mơ hồ
Các chòm sao Tử Vi sáng tối lập lòe
Mười hai cung giấy bản
Tôi lang thang ngơ ngẩn
Giữa âm dương mông lung
Tâm tư gió cát mịt mùng
Cầu tinh tú xin lời tắm gội

Mệnh ngươi an tại Hợi
Chính tinh Thái Dương Thiếu Âm
Cách Nhật trầm thủy đế
Xác thân cơ cực trầm luân
Sự nghiệp thuyền manh lộng bể

Tĩnh tâm dịch lời tinh tú
Oai hùng thân trai im nghe
Sự nghiệp chẳng ra gì
Quan lộc ngủ chìm trong nước
Không thể cầu xin đổi phần số khác
Khôn sinh con sao Càn lại an bài
Khoan khoan khoan tôi ơi
Đừng vội thốt lời cay đắng
Trí huệ phi tinh tối sáng
Số đời cải lật bàn tay

Muốn hoán đêm làm ngày
Chỉ còn một cách ly hương

Ly hương ư? Mắt bà heo may
Lưng còng ngồi se sợi gió
Nhà cha dột ai lên rừng tìm tre nứa
Canh bờ rào mẹ nấu để ai ăn

Hoa dại dại tay ai cầm
Anh đi rồi ai tặng hoa em nhỉ?
Kẻ chạy trốn bọc trăm trứng mẹ
Nở thành người được chăng?
 
Đã không dám sống ly hương
Thì vớt lấy trời chìm trong nước

Ngửa mặt hỏi Càn trong đục
Sữa nào chẳng tinh chất gạo rau
Võng Khôn tay mẹ xoa đầu
Câu ru nóng nhòe giọt khóc
Ai bảo mặt trời chìm trong nước
Không thể gieo một bếp lửa hồng
Khế chua tháng Tám cầm lòng
Trống khuya hú gió
Tiếng cồ cộ gọi làng đi ngăn lũ
Chặn giặc góp hòn tên

Bằng lòng nhận mặt trời đêm
Thủy nặng lắng bùn nhập thế

Sống tự nhiên đã là nhập thế
Có ai sống xuất bao giờ
Hoa cỏ nào hoa cỏ chẳng nên thơ
Âm dương nào không cười khóc
Là cầy thì đi mở đất

Là búa thì rèn đe
 
Mọn hèn hát một đời ve
Dẫu hoa dại cũng nở vì ong bướm

Số an bài,phận không thể cưỡng
Tay người sao vói được công danh

Xin trời cứ thật cao xanh
Để tôi vô cùng nhỏ bé
Tôi vói công danh làm gì nhỉ?
Mẹ sinh con bà sinh mẹ
Bao nhiêu nước mắt bà
Bao nhiêu nước mắt mẹ
Để thành con
Suối ra bể
Bể lên trời
Bể lại về làm suối
Tôi phải tuần hoàn ân nghĩa đời tôi
Khỏa nước đón ảnh trời
Nước nổi Kình Dương trống mõ

Biết chẳng thể đổi chiều

Cho âm dương thuận lý
Sóng khua nổi vạn ánh dương

Mang mang ánh dương
Ngươi định phận đời mình văn cách
Tầm đường lập nghiệp văn chương?

Tinh tú tôi ơi sao thốt lời buồn
Lập nghiệp gì đâu đời thi sĩ
Có trung thu nào bên mâm ngũ quả
Cha không ngâm hát với cháu con
Mẹ vui đế ríu câu xoan
Má ửng một thời nhan sắc
Em gái quê cần lời thay nước mắt
Ủ vào khăn tặng bạn trước chia ly
Và với tôi điều ấy đôi khi
Cứu tuyệt vọng xô đời xuống vực
Chỉ thế thôi tôi đêm ngày đèn sách
Điệu vần dâng tạ ơn sinh
Điệu vần cây trái mùa tình
Thuận hòa mưa gió
Công danh thế là quá đủ

Phận mình thuyền thúng qua sông
Trưa hè hầu cờ lão nông
Bờ rừng trải thân làm cỏ

Nghêu ngao hát gió
Thăng một cánh diều
Yêu một tình yêu
Sen đỏ

Mừng là mừng người đã ngộ
Thuyền manh lộng bể thung thăng

Tôi nâng tay nhìn tinh tú xếp hàng
Ngay ngắn mười hai cung giấy bản
Tử Phủ đồng cung nhấp giọng
Dàn sao hợp xướng vai đưa
Tinh tú chẳng mơ hồ
Tinh tú hát lời mẹ hát
Là cầy thì đi mở đất
Là sắt thì rèn đe
Là chữ thì gieo vào sách
Thiên địa nhân thành thanh xướng kịch
Mỗi phận người là một bài ca...

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)

30
MƯA NGÂU

Mưa sao Ngâu mãi mưa ơi
Phải em ở cuối phương trời nhớ anh?
Tình bên hàng xóm rì rầm
Như lời mưa cứ lầm thầm giọt rơi
Bồ câu cửa tổ từng đôi
Tiếng gù khoan nhặt nhớ ơi là buồn
Thời gian nghe nặng mưa tuôn
Giọt xối xả chảy giọt bồn chồn rơi
Gửi theo Ngâu đấy mưa ơi
Tình anh
Về cuối phương trời
Nhớ em...

( Sách Kinh Thành Cổ Tích, NXB Văn Học)


Thơ nnb/108 Khúc Tặng Liên 
 Góc riêng tư nguyennguyenbay.blogspot.com


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét