Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

Thơ QUỐC LONG

 

 
Thơ QUỐC LONG



DÁNG QUÊ

     Những ngày hè táp lửa
     nắng từng tia
     đặc sánh mật ong.
     Những ngày đông
     buốt vào lòng
     run rẩy cả bờ tre.
     Mẹ
     lưng còng
     xác ve
     nón lá
     bốn mùa nghiêng ngả
     như cánh cò chớp giữa đồng xa...


     ...Cơm  mẹ nuôi con
                           lớn lên thành cán bộ
     Con đi xuyên bao mùa đông , hạ...
     Bằng xe hơi, phòng lạnh, quán ba
     toan tính riêng tư
     mê mải ăn chia
     nhiều dự án công trình còn làm đau lòng mẹ...


    ...Nay dừng chân
     về lại chốn xưa
     Cũng bát cơm  thơm  dạo ấy
     Giờ sao
                  bóng mẹ nhập nhòe...

     9 -2011
  

         NẰM MƠ GẶP QUAN CÔNG

         Mặt đỏ như son
         Râu dài tới ngực
         Phi xích thố
         trắng tinh như tuyết.
         Thanh long đao rực sáng xé chân trời...


         Với Ông
         Nghĩa khí , tinh  người
                                          thủy chung ...làm đích
         giặc dã tan hoang
         tướng thù khuất phục!


         Từ thuở trăn trâu tới giờ
                                         mới gặp
                                                Ông ơi!...

       
        
         THẤP CAO

         Mặt đất thấp nhất
         mà chưa thấp
         có loài  trong đất còn thấp hơn.
         Đỉnh núi cao nhất
         mà chưa cao
         bởi con người còn vươn tới trăng sao...
         Thấp cao đâu cố định
         còn xem đứng điểm nào!


          VỀ


         Ta về với ruộng với trâu
         Đêm trăng thanh tiếng đàn bầu ngân nga
         Xa rồi phố xá phồn hoa
         Chẳng còn " trình tấu " vào ra cổng thành
         Sớm chiều lộng gió trời xanh
         Mới hay hương lúa ngọt lành làm sao...
         Đường thôn như giải lụa đào
         Cây đa bến nước thuở nào còn đây
         Giếng thơi múc mãi vẫn đầy
         Mái chùa nâu xậm ngập dày hoa cau
         Nô đùa con nít gọi nhau
         Trong veo ánh mắt , mặt bầu nhọ nhem
         Người dưng mới gặp đã quen
         Không tiền mà vẫn say mềm ...đêm đêm...


          
       CHẬM

         Từng chinh chiến vào Nam ra Bắc
         Đã bao lần nhanh hơn tầm đạn giặc
         Nhưng không sao hiểu được
         Lúc nào...
                    con cũng chậm
                                            mẹ ơi!


        Tuổi thơ
                 mẹ mắng con: nghịch nhất trên đời
         Con thầm hứa một mai sẽ sửa
         Nhưng chưa kịp
        con lên đường nhập ngũ
        mẹ đợi chờ mòn mỏi năm canh...
        khi con về tóc mẹ đã hoa râm
        vẫn gọi con là thằng quỷ xứ
        mong cháu nội bế bồng cho đỡ nhớ...
        Con lại đi...
                   mẹ lần nữa... thở dài...
        Biên giới trập trùng
        đời lại lắm chông gai...


        Nay con về
        không kịp nữa rồi
        Thuốc bổ cầm tay
        áo dài may để đó
        thắp nén hương
                      giập đầu xin tha thứ
        với mẹ lúc nào
                         con cũng chậm
                                                mẹ ơi!...


         TÌNH ĐỜI

          Lên rồi
          xuống đó
          lại lên voi...
          Quanh quẩn
          long đong
          cái sự đời
          Có cái không cần thì nó đến
          khi cần nó chạy mút tăm hơi!...

          Thực thực
          hư hư
          hư
          mà thực.
          Huyền huyền
          sắc sắc
          lại không không...

          Ở đời rõ
          thật
          hư
          và ảo!
          Chỉ có tình thôi
                             mãi mặn nồng...




                TẢN  MẠN  MÙA  THU

               Thấp thoáng mùa thu trong gió may
               Trời xanh lồng lộng, nắng vàng rây
               Đồng quê lúa trổ thơm mùi sữa
               Hương cốm  đầu thôn thoang thoảng bay...

               Nhớ mẹ năm xưa cũng độ này
               Tiễn con ra trận buổi ban mai
               Quân đi trùng điệp nghiêng sườn núi
               Trung du trong vắt một màu mây

               Những bạn năm xưa cùng chung lớp
               Ở đâu, còn mất có ai hay?
               Bao nhiêu ước vọng mùa thu ấy
               Giờ đã tan rồi hỡi nước mây...

               Tôi đã xa quê từ độ ấy
               Đường đời bầm dập những đắng cay
               Thu nay sao thấy lòng thổn thức
               Giữa phố phồn hoa...
                                              chén rượu đầy!...


               Thơ Quốc Long/ Tác giả tự chọn
               nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét