Thơ
VŨ THỊ HUYỀN
CHỢT LO
Dưới bức tường chùa xám
Những người già bắt đầu vui chùa
Không lột da ếch
Xé mai cua
Cắt tiết gà
Ban phát sự sống cho cả kiến và muỗi
Dẫu chúng có ngạo mạn leo đỉnh mũi, bò lỗ tai
Cắn và hút
Nhân hậu và bình thản
Quạt nan áo nâu sồng kín tay, kín cổ
Chỉ tiếc đã qua thời sinh nở
BUỐT ĐÒ
Bến cũ
Con đò lãng trôi
Có tiếng hú dài không chạm tới
Mười sải nước qua, mười luân hồi
Quên khắc nếu tựa thu thiên thai
Quên bến nếu tựa thuyền thanh thản
Quên trôi tiết đông hàn
Không chạm tới xuân phân
Vì nhớ ngại ngần
Cố hương
Buốt đỏ
AI NGỘ
Vào chùa*
Gặp thượng tọa
Quay nón sắt đuổi ma
Cửa tam bảo nắng sa
Tròn như tôi mắt trố
Ngồi giữa gian nhà tổ
Con bệnh cúi gằm gằm
Người, người xúm chung quanh
Để xem hay để sợ
Tôi một tiếng ai ngộ
Giải bài lú lẫn thời
Rùa, hạc quỳ thảnh thơi
Hương tàn, mùa xuân mới.
*Một ngôi chùa cổ ở Hải Phòng thượng tọa chữa bệnh thần
kinh cho bệnh nhân trong gian giữa nhà tổ. Gọi là “bắt ma”
VỀ HƯU
Không làm chính khách nữa
- Về làm nhà thơ
Không làm chính khách nữa
- Về làm người chơi cờ
Không làm chính khách nữa
- Về làm người trồng vườn vào hội sinh vật cảnh
Lại nói về gừng cay muối mặn
Lại nói về thế trận được thua
Lại nói vè mùa màng vàng gió đỏ mưa
Làm sao có được ông
Làm thơ – trồng vườn – đánh cờ
Đương thời chính khách
TÔI HỎI KHÍ KHÔNG PHẢI
Tôi hỏi khí không phải
Lá xanh mùa xưa đâu
Cả dải mây ngày cũ
Vắt ngang gương mặt sầu
Người đong đưa bến lở
Có vào được bình yên
Người rong chơi phố cổ
Có thấy không lạc huyền
Cánh cung và mũi tên
Bắn ngực chiều ứa máu
Hình như trong bảo tàng
Có ổ chim sáo sậu
Hồn tôi lay phên dậu
Phần phật chà rào khô
Tôi hỏi khí không phải
Đêm hay là đang trưa
.
Thơ Vũ Thị Huyền/ Mai Văn Phấn đọc chọn
VŨ THỊ HUYỀN
CHỢT LO
Dưới bức tường chùa xám
Những người già bắt đầu vui chùa
Không lột da ếch
Xé mai cua
Cắt tiết gà
Ban phát sự sống cho cả kiến và muỗi
Dẫu chúng có ngạo mạn leo đỉnh mũi, bò lỗ tai
Cắn và hút
Nhân hậu và bình thản
Quạt nan áo nâu sồng kín tay, kín cổ
Chỉ tiếc đã qua thời sinh nở
BUỐT ĐÒ
Bến cũ
Con đò lãng trôi
Có tiếng hú dài không chạm tới
Mười sải nước qua, mười luân hồi
Quên khắc nếu tựa thu thiên thai
Quên bến nếu tựa thuyền thanh thản
Quên trôi tiết đông hàn
Không chạm tới xuân phân
Vì nhớ ngại ngần
Cố hương
Buốt đỏ
AI NGỘ
Vào chùa*
Gặp thượng tọa
Quay nón sắt đuổi ma
Cửa tam bảo nắng sa
Tròn như tôi mắt trố
Ngồi giữa gian nhà tổ
Con bệnh cúi gằm gằm
Người, người xúm chung quanh
Để xem hay để sợ
Tôi một tiếng ai ngộ
Giải bài lú lẫn thời
Rùa, hạc quỳ thảnh thơi
Hương tàn, mùa xuân mới.
*Một ngôi chùa cổ ở Hải Phòng thượng tọa chữa bệnh thần
kinh cho bệnh nhân trong gian giữa nhà tổ. Gọi là “bắt ma”
VỀ HƯU
Không làm chính khách nữa
- Về làm nhà thơ
Không làm chính khách nữa
- Về làm người chơi cờ
Không làm chính khách nữa
- Về làm người trồng vườn vào hội sinh vật cảnh
Lại nói về gừng cay muối mặn
Lại nói về thế trận được thua
Lại nói vè mùa màng vàng gió đỏ mưa
Làm sao có được ông
Làm thơ – trồng vườn – đánh cờ
Đương thời chính khách
TÔI HỎI KHÍ KHÔNG PHẢI
Tôi hỏi khí không phải
Lá xanh mùa xưa đâu
Cả dải mây ngày cũ
Vắt ngang gương mặt sầu
Người đong đưa bến lở
Có vào được bình yên
Người rong chơi phố cổ
Có thấy không lạc huyền
Cánh cung và mũi tên
Bắn ngực chiều ứa máu
Hình như trong bảo tàng
Có ổ chim sáo sậu
Hồn tôi lay phên dậu
Phần phật chà rào khô
Tôi hỏi khí không phải
Đêm hay là đang trưa
.
Thơ Vũ Thị Huyền/ Mai Văn Phấn đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét