THƠ PHẠM DẠ THỦY
PHỤC SINH
Tôi phải về thôi.
Chiều đã muộn rồi
Dẫu đôi mắt sau lưng buồn thăm thẳm
Phía trước dặm dài
Phía sau hoang lạnh
Chút nắng cuối ngày vướng víu bánh xe lăn
Biết nói gì đây
Biết nói với ai đây!
Chở nỗi cô đơn nặng đầy
Ngược gió
Hình như nghe rất gần…hơi thở
PHỤC SINH
Tôi phải về thôi.
Chiều đã muộn rồi
Dẫu đôi mắt sau lưng buồn thăm thẳm
Phía trước dặm dài
Phía sau hoang lạnh
Chút nắng cuối ngày vướng víu bánh xe lăn
Biết nói gì đây
Biết nói với ai đây!
Chở nỗi cô đơn nặng đầy
Ngược gió
Hình như nghe rất gần…hơi thở
Vấn vương hoài
Trên tóc-rối-xuân-phai
Tự nhủ lòng hãy đợi những sớm mai
Phục sinh niềm vui
Phục sinh hạnh phúc
Tôi băng băng lái chiếc-xe-đời-mình
vượt qua đèo vực
ĐI TÌM MÙA HÈ CHO TUYẾT
Trót thả lời hứa qua gió qua mây qua mưa đầu đông
về một miến xa lắc
rằng tôi sẽ đi tìm mùa hè cho em
Mây cuối trời xám ngắt
lá cây run rẩy buồn
màu mật ong của nắng
đi hoang...
Tôi đi tìm mùa hè cho em
từng giấc ngủ mùa đông chập chờn
và cơn mơ chưa tới
rượu nồng và lửa cháy
nguội tàn nơi đâu?
Lời hứa rơi trên đất nâu
bất lực lật thời gian
cùng kiệt!
mùa hè đã từng thả nắng trên vai em
heo may đã từng dịu dàng bay qua tóc
đâu rồi?
Sẽ lại về một mùa hè khác
không phải mùa xưa
tôi phải làm sao đây
khi thời gian chẳng chịu quay trở lại
Thôi em
hãy cất mùa hè xưa mãi mãi
xin
đừng nguôi, quên...
NÓI VỚI ANH
Bây giờ ngôi nhà chỉ còn hai chúng ta
Như vợ chồng son
Em không đi đâu xa được
Ta bây giờ như hai giọt nước
Tan trong nhau tận cùng.
Ta chăm nhau từng bình minh trong,
từng hoàng hôn xám
Thời gian đã đánh cắp của ta ngày xanh
và vô tình rắc tàn tro lên tuổi
Còn bên nhau mùa thu
và những cây số đời ngắn ngủi
Ta cho nhau, vì nhau
Bây giờ ngôi nhà chỉ còn hai chúng ta
Những cánh chim non đã biết bay
Khung trời ước mơ rộng mở…
Anh -chỗ tựa của trái tim dễ vỡ
Suốt đời không xưa cũ trong em
Và em mãi là cô bé lọ lem
của anh và những ngày xuân ấy.
HÌNH NHƯ…
Đâu phải là gió đông
Sao rùng mình bất chợt
Hình như là xao xuyến
Được trở về ngày xưa
Ối ánh mắt tình cờ
Gần và sâu thăm thẳm
Cứ như là dấu lặng
Đau nỗi đau dịu dàng
Như là biển đa mang
Muôn đời con sóng bạc
Ta chưa từng thất lạc
Món nợ người…vu vơ
Từ hạ ấy đến giờ
Chưa bao giờ phượng tắt
Lời hoa trên lưu bút
Chưa một lần sang thu
Đâu phải là giấc mơ
Cái rùng mình rất thật
Hình như là hạnh phúc
Được chạm vào ban mai
Hình như ta vết xước
Hình như người cỏ gai!
GỬI NGƯỜI NGỤY BIỆN
CHO NỖI BUỒN
Ngụy biện cho nỗi buồn*
Nỗi buồn khoe nhan sắc
Buồn lại càng buồn hơn
Lặng thầm em trầm mặc
Em buông tay bất lực
Nhìn nỗi buồn lên ngôi
Em nghẹn ngào ngụy biện
Nỗi buồn vẫn không vơi
Đốt cháy nỗi buồn thôi
Thả tàn tro theo gió
Nỗi buồn bay về trời
Ngụy biện rơi về cỏ
Em về với ngày vui
Với bình minh rực rỡ
Nỗi buồn không còn nữa
Quang gánh đời nhẹ tênh!
01-10-09
*Tên một bài thơ của Vũ Thanh Hoa
Tho Pham Da Thuy/ Ngo Minh doc chon
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét