Thơ
PHẠM XUÂN PHỤNG
TIỄN EM
Viết cho em Đ.V.U
Lặng yên trong áo quan rồi
Em nghe mặn nhạt bao lời tiếc thương
Lư trầm oằn oại làn hương
Bình hoa trắng lạnh nhuốm sương khóc người !
Còn đâu cái khóe môi cười
Trắng đen giấy mực phận người rủi may !
Bơ vơ quán nhỏ chiều nay
Nghiêng ly rót nhớ dáng gầy xanh xao !
Mẹ già đĩa cạn dầu hao
Tay này cầm đũa
Tay nào thắp nhang!
Con thơ –thân sắn vườn hoang
Cây chưa vững gốc, gió càng bạo lay !
Mái chèo giữa sóng
Buông tay!
Con thuyền vỡ mạn…
Lắt lay mái dầm !
Đêm nay huyệt nhỏ em nằm
Lạnh không em…
Ánh trăng rằm nhợt soi !
Huế, ngày 27 tháng 4 năm 2010
XÓM LỤT
Mỗi năm đến tháng lụt
Cả xóm tôi đều lo
Chạy heo, gà, gạo, củi
Lụt lần nào cũng to.
Ôi cái xóm tội tình
Mưa chỉ vài ba trộ
Đất đá đã nổi sình
Người đua nhau chỏng vó.
Trăm người làm trăm nghề
Đến ngày lụt, tháng lụt
Đều làm lính thủy tề
Lội ì à ì ộp.
Chó cuồng chân chạy chỗ
Gà táo tác tìm cây
Chuột hết đường nhí nhố
Ruồi ướt cánh ngừng bay.
Có điều vui vẻ nhất
Thường ngày gặp ít chào
Đến ngày lụt, tháng lụt
Í ới gọi tìm nhau.
Nhưng buồn không hiểu sao
Dù năm nào cũng lụt
Phù sa không bám đất
Nên xóm tôi không giàu.
Huế, 1995
NẮNG VÀ TIẾNG CHIM
Ngày xưa …khi nắng còn tươi
Tiếng chim lảnh lót…
Giọng cười ngọc gieo
Những con chim muốn băng đèo
Tắm trong nắng ấm
Bay theo ánh hồng
Mỗi khi trời nổi bão giông
Tiếng chim thảng thốt…
Chờ trông nắng nhiều
Từ khi biết nắng về chiều
Tiếng chim gọi nắng…
Không nhiều líu lo
Sông Ngân từ buổi có đò
Quạ vàng khép cánh
Thẹn thò mưa ngâu
Nắng tàn…
Ắt chẳng nhiều đâu
Tiếng chim khắc khoải…
Gợi sầu canh khuya !
Huế, đêm 22 tháng 10 -2009
MẸ
Thời thơ ấu, Mẹ gọi cơm là Ngọc
Của trời cho, không vô tận như Trời
Mẹ chăm bẳm lo âu dồn hạt thóc
Mẹ rầy khi thấy hạt cơm rơi!
Cơm là Ngọc, Mẹ dành cho Bạn cũ (*)
Giữa ngày đen sáng ánh ngọc trời
Mẹ ngồi nhìn con nhai miếng sắn
Mẹ thì thầm…
Các chú khổ, con ơi!
Cây lúa có hai màu Hiến dâng và Hy vọng
Hạt thóc chỉ một màu
Như Mẹ một tình yêu
Hai mươi năm đợi chờ trong khói súng
Mẹ chỉ mong có ngày
Đơm cho Cha một chén cơm đầy!
Ngày Mẹ mất, Cha không về viếng mộ !
Bạn cũ năm nào
Xa lắm…
Thấy ai đâu !
Chén cơm đầy và nén hương con khấn
Xin Mẹ chớ rầy con sao để nước mắt trào !
Thời thơ ấu, Mẹ gọi Cơm là Ngọc
Của Trời trao, con nhớ chớ làm rơi
Nay khôn lớn, thấy đời vung vãi thóc
Mà lòng đau Cây Lúa
Mẹ vun bồi !
(*) Bạn cũ = cố bạn = cán bộ thời kháng chiến chống Pháp
Thơ Phạm Xuân Phụng / Ngô Minh đọc chọn
PHẠM XUÂN PHỤNG
TIỄN EM
Viết cho em Đ.V.U
Lặng yên trong áo quan rồi
Em nghe mặn nhạt bao lời tiếc thương
Lư trầm oằn oại làn hương
Bình hoa trắng lạnh nhuốm sương khóc người !
Còn đâu cái khóe môi cười
Trắng đen giấy mực phận người rủi may !
Bơ vơ quán nhỏ chiều nay
Nghiêng ly rót nhớ dáng gầy xanh xao !
Mẹ già đĩa cạn dầu hao
Tay này cầm đũa
Tay nào thắp nhang!
Con thơ –thân sắn vườn hoang
Cây chưa vững gốc, gió càng bạo lay !
Mái chèo giữa sóng
Buông tay!
Con thuyền vỡ mạn…
Lắt lay mái dầm !
Đêm nay huyệt nhỏ em nằm
Lạnh không em…
Ánh trăng rằm nhợt soi !
Huế, ngày 27 tháng 4 năm 2010
XÓM LỤT
Mỗi năm đến tháng lụt
Cả xóm tôi đều lo
Chạy heo, gà, gạo, củi
Lụt lần nào cũng to.
Ôi cái xóm tội tình
Mưa chỉ vài ba trộ
Đất đá đã nổi sình
Người đua nhau chỏng vó.
Trăm người làm trăm nghề
Đến ngày lụt, tháng lụt
Đều làm lính thủy tề
Lội ì à ì ộp.
Chó cuồng chân chạy chỗ
Gà táo tác tìm cây
Chuột hết đường nhí nhố
Ruồi ướt cánh ngừng bay.
Có điều vui vẻ nhất
Thường ngày gặp ít chào
Đến ngày lụt, tháng lụt
Í ới gọi tìm nhau.
Nhưng buồn không hiểu sao
Dù năm nào cũng lụt
Phù sa không bám đất
Nên xóm tôi không giàu.
Huế, 1995
NẮNG VÀ TIẾNG CHIM
Ngày xưa …khi nắng còn tươi
Tiếng chim lảnh lót…
Giọng cười ngọc gieo
Những con chim muốn băng đèo
Tắm trong nắng ấm
Bay theo ánh hồng
Mỗi khi trời nổi bão giông
Tiếng chim thảng thốt…
Chờ trông nắng nhiều
Từ khi biết nắng về chiều
Tiếng chim gọi nắng…
Không nhiều líu lo
Sông Ngân từ buổi có đò
Quạ vàng khép cánh
Thẹn thò mưa ngâu
Nắng tàn…
Ắt chẳng nhiều đâu
Tiếng chim khắc khoải…
Gợi sầu canh khuya !
Huế, đêm 22 tháng 10 -2009
MẸ
Thời thơ ấu, Mẹ gọi cơm là Ngọc
Của trời cho, không vô tận như Trời
Mẹ chăm bẳm lo âu dồn hạt thóc
Mẹ rầy khi thấy hạt cơm rơi!
Cơm là Ngọc, Mẹ dành cho Bạn cũ (*)
Giữa ngày đen sáng ánh ngọc trời
Mẹ ngồi nhìn con nhai miếng sắn
Mẹ thì thầm…
Các chú khổ, con ơi!
Cây lúa có hai màu Hiến dâng và Hy vọng
Hạt thóc chỉ một màu
Như Mẹ một tình yêu
Hai mươi năm đợi chờ trong khói súng
Mẹ chỉ mong có ngày
Đơm cho Cha một chén cơm đầy!
Ngày Mẹ mất, Cha không về viếng mộ !
Bạn cũ năm nào
Xa lắm…
Thấy ai đâu !
Chén cơm đầy và nén hương con khấn
Xin Mẹ chớ rầy con sao để nước mắt trào !
Thời thơ ấu, Mẹ gọi Cơm là Ngọc
Của Trời trao, con nhớ chớ làm rơi
Nay khôn lớn, thấy đời vung vãi thóc
Mà lòng đau Cây Lúa
Mẹ vun bồi !
(*) Bạn cũ = cố bạn = cán bộ thời kháng chiến chống Pháp
Thơ Phạm Xuân Phụng / Ngô Minh đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét