Thơ VŨ THẾ HÙNG
CHIỀU MƯA
THÀNH CỔ
Tôi vào
Thành Cổ chiều mưa Trời se se
lạnh, phố xưa đâu rồi ? Xanh rờn
cỏ dưới chân tôi Xạc xào
văng vẳng những lời trối trăn Một thời
bom đạn chiến tranh Một thời
máu đổ tường thành vụn tan Nỗi đau
bầm tím ruột gan Dòng sông
Thạch Hãn - Nước tràn thân đê…
Ngậm ngùi
muôn nỗi tái tê Chiều nay
Thành Cổ mưa về giăng giăng.
11/2009
KHOẢNG
TRỜI CHÂN QUÊ ( Kính
tặng hương hồn mẹ )
Cả đời tần
tảo vì con Giờ đây mẹ
đã héo mòn thịt xương Mẹ đau
quằn quại trên giường Tim con
quặn thắt, tình thương nghẹn ngào Mắt mờ, da
dẻ xanh xao
Bàn tay
chai sạn lặn vào tháng năm Một thời
rau má, rau răm Mò cua,
bắt ốc, đêm nằm chong chong Nuôi con
sáu chục năm ròng Về già mẹ
đã lưng còng, chân xiêu Mặc cho
mưa sớm, nắng chiều Thương
con, mẹ đã khổ nhiều vì con Chúng con,
đứa mất đứa còn Giữ tình
mẫu tử - Sắt son đời dời Cho dù mỗi
đứa một nơi Hướng về
nơi mẹ - Khoảng trời chân quê.
TRƯỚC LĂNG
KHẢI ĐỊNH
Ta đứng
trước lăng Khải Định Không biết
nên khen hay chê? Tầm cỡ,
nguy nga, đồ sộ! Có kim, có
cổ… Bộn bề!
Đằng sau
những pho tượng đá Là vầng
kiến trúc phương tây Những nét
hoa văn nghiêng ngả Xuyên qua
cả thế kỷ này!
Ai hay
dưới công trình đó Biết bao
xác chết vùi sâu? Mồ hôi,
máu xương quyện lai Ngàn năm
chẳng thể phai màu.
Đứng ở
trên cao nhìn xuống Công trình
như hòn đảo xanh Bồng bềnh
trôi theo năm tháng Bão giông,
mưa lũ tròng trành!
Hỏi rằng
ai quên, ai nhớ? Biết bao
người đến tham quan Cảm nghĩ –
Dành cho du khách. Sử xanh –
Chưa mấy luận bàn ./.
Huế 15 / 6
/ 2009 Thơ Vũ Thế Hùng / Ngô Minh đọc chọn
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét