Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Thơ HỒ THẾ HÀ






Thơ
HỒ THẾ HÀ
TỜ LỊCH

Cuối cùng
Tờ lịch vét trong năm
Đã lặng lẽ ra đi
Trong sự quên lãng giao thừa!
Trong sự đón đợi giao thừa!

Tờ lịch mang vác số phận mình
Mỗi ngày một đầy - vơi
Mỗi ngày một buồn - vui
Mỗi ngày một được - mất
Tờ lịch rơi vô thức chính mình!

Nhưng tất cả phải quay lại từ đầu
Như những tờ lịch tự ăn mình
Bỏ lại tháng ngày lớn dần phía sau
Hư vô tháng ngày tạ từ phía trước
Đỉnh thời gian là nhân chứng giao mùa!

Mỗi ngày tờ lịch rơi tôi
Tôi mang vác mình đi cùng tuổi
Không thể khác, nếu hững hờ thành sẹo
Thì mùa xuân còn có nghĩa gì?
Khi mỗi ngày tờ lịch rơi tôi!

Những người đàn bà che mặt

Những người đàn bà che mặt
Đi trong ngày trong đêm
Không phải định mệnh mà là định mệnh
Ôi! Người đàn bà che mặt!
Sự khắc nghiệt và tàn bạo

Nếu có thể nghĩ như thế
Tôi đã thấy những người đàn bà che mặt
Trên những xứ sở văn minh và bất hạnh!

Sự sống từ cỏ cây hoa trái
Đều có gương mặt đón ánh sáng mỗi ngày
Ngủ dịu dàng mỗi đêm
Và mỗi sáng mai mắt lại bừng sắc lạ!
Có lẽ trong bóng đen lặng thầm
Những người đàn bà nhận ánh sáng từ trái tim mình
Từ khát vọng quẫy đạp
Mở toang bóng mờ tôn nghiêm độc ác
Để được đi dưới chói chang ánh trời mơ ước!
Và hiện tại
Những người đàn bà che mặt
Tôi gặp…

Hà Lan, 8 - 2007

CỨU RỖI

Người ta không thể tìm lại dấu chân mình trên cát
Khi sóng cuốn đi
Người ta không thể đếm bao tế bào vơi đi mỗi ngày
Khi có quá nhiều phiền toái đến cùng một lúc

Sự bất lực và hiếu thắng
Có khi là bạn đồng lõa
Có cùng tên gọi kẻ thù
Dĩ nhiên là kẻ thù không phải ai cũng nhận ra

Thời gian không phải là tờ lịch ta bóc mỗi ngày
Đó chỉ là thường nghiệm và quy ước
Thời gian là những gì cao hơn chính nó
Là máu xương, là bi kịch, buồn đau!

Là lúc ta rơi vào trạng thái chân không

Vô cảm
Tê liệt các giác quan
Bộ mặt méo mó, nụ cười xa lạ không có trong bộ
sưu tập của trẻ con

Đó là lúc ta đã làm nặng thêm trái đất
Mà trái đất thì lúc nào cũng rình rập con người
Hay con người rình rập và tàn bạo với nó, cũng thế!

Tôi muốn tìm lại gương mặt mình vô ưu
Nhưng đã trễ rồi
Những nếp nhăn không thể chỉ là chứng chỉ để tôi
tự lừa dối mình
Rằng tôi đã sống bình thản và nhẫn nại

Nhất quyết là không phải
Bởi vì những giấy thông hành đã hết hạn vượt biên
qua miền giả dối
Tôi đành làm người lặng im
Chờ ân huệ cuộc đời cứu rỗi!

NẾN TÌNH

Tặng nhau nụ nhớ làm gì
Hoa tròn búp đợi còn chi đêm dài
Người đi lạc hút hình hài
Mơ tàn canh mộng ra ngoài tàn canh

Ngủ đi trăng nước mặp tình
Mai lên đỉnh Ngự soi mình vào sông
Sóng thì sóng của cội lòng
Xanh thì xanh của mênh mông đất trời

Thì ngồi thả lá mà chơi
May ra gió có mang lời cỏ hoa
Nhắn cùng ta chút thật thà
Nến tình hao khuyết sương sa hao chờ

04-12-1995

NGƯỜI HẦU CHUYỆN TIỀN NHÂN
Tặng nhà thơ Văn Trọng Hùng

Tôi đã thấy anh đứng bên trời chim yến
Tóc bồng trong chiều dần buông
Trước mặt là biển lớn
Sau lưng là núi buồn
Vũ trụ tưởng chừng như bé lại!

Bao ý nghĩ không sao kịp giữ
Hỏi và đáp, ghi và xóa
Lặng lẽ và náo động
Những trang thơ không kịp gieo vần
Hiện lên những chân trời viễn vọng!

Anh phản biện chính mình và phản biện tiền nhân
Anh đồng thuận chính mình và đồng thuận tiền nhân
Lịch sử vẫn mênh mông những vùng thiên ẩn ngữ
Xào xạc những tiếng vọng minh triết
Làm sao thơ không biết?

Ngày xuân đọc thơ anh vui buồn thành xác
Hồn người xưa tưởng đang về cõi thực
Lịch sử trong ta và ta trong sử lịch
Anh vực dậy phía không – thời gian ẩn mật
Cho sự thật đồng hành cùng nhận thức!

Tôi đã thấy bóng anh đổ trên trang giấy
Trong phòng văn khuya lạnh mưa xuân
Ngọn bút viết và xóa
Mái tóc buồn lõa xõa
Nỗi niềm nhân thế còn đau!

Vỹ Dạ, mồng Một
tết Nhâm Thìn 2012

NHỮNG MẢNH VỠ

Những mảnh vỡ thiên thạch
Những mảnh vỡ vũ trụ
Những mảnh vỡ tâm trạng
Những mảnh vỡ ký ức
Sao con người không nhặt và ghép thành trái tim?

Những mảnh vỡ dòng sông
Đổ ra biển thành mảnh vỡ không hình dáng
Tan vào biển thành mặn
Như những hạt cát khóc sa mạc
Nước ngọt tan cho biển khát

Ôi, những mảnh vỡ có bao giờ lành?
Có bao giờ hoàn nguyên
Có bao giờ hồi sinh trong khát vọng sống?
Ai bảo Chúa đã chết
Chúa cũng là mảnh vỡ của sự rửa tội

Sao con người không luôn tròn đầy trong nhau?
Sao lại là những mảnh vỡ buốt nhức?
Rồi có một ngày mọi hiện hữu bỗng mất tích
Bỗng hóa thành kẻ khác
Khi ấy những mảnh vỡ không có chân trời cổ tích!

TRỞ VỀ TÂM LINH

Có những chuyến trở về
Chính là cuộc ra đi
Trên hành trình tâm linh sự sống
Không phải con người tự mình đóng đinh trên thập tự giá

Con người luôn phản động sự dối trá

Yêu chân lý như một nô bộc tôn giáo
Khai sáng đức tin - chí ít cho chính mình
Có hố thẳm nào được gọi tên giữa con người và thượng
đế?

Con người là một cây sậy biết tư duy
Pascal đã thức nhận
Không ảo tưởng, siêu hình
Hãy yêu sự sống và con người

Đó là thượng đế vĩnh cửu
Là minh triết của tự do và bác ái
Từ sâu thẳm đại dương và từ cao xanh bầu trời vọng lại
Con người đã kịp nhận ra không có thượng đế siêu hình

Sự nguỵ trá sẽ chết
“Hãy thắp đuốc lấy mà đi” - Phật dạy
Đó là chân như của cõi người
Không ám ảnh tội lỗi mà trải lòng từ bỏ tội lỗi

Để tin vào chính mình
Hãy sáng tạo niềm tin thánh thiện
Đừng đóng đinh chính mình để tin vào những gì siêu
tưởng
Thì sự sống sẽ phản biện chính nó

Và hành trình đơn độc mà vĩ đại ấy
Con người đã sống lại với đức tin
Đức tin những gì tốt đẹp ở cõi thế
Để giã từ những gì đã chết, trót ngụy tạo và giả trá.

Đêm 12 – 01 - 2012

Thơ Hồ Thế Hà / Ngô Minh đọc chọn



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét