Thơ Trùng Trùng Vân
NGỘ
Đá cuội ngủ quên
giờ giật mình
tỉnh giấc
Ngàn năm qua
vẫn còn đó
ánh trăng vàng.
VỌNG
Gửi tặng...
dòng sông
từ miền vô thức
trăng
khắc bóng đáy
mơ màng
điệu Chiêm Thành
sâu thẳm...
vọng
ngàn xưa
hư ảnh
mang mang.
MƯA THIỀN
tiếng mưa rơi
đều như nhịp mõ
giọt thời gian
đọng lại cuối trời
lặng thầm
xoáy sâu
tận tâm khảm
mạch thiền
bùng cháy
tự vô chung.
.
Thơ Trùng Trùng Vân/ Dung Thị Vân đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét