Thơ
ĐỨC DOANH
SẼ ĐẾN LÚC
Sẽ đến lúc bước chân ta chậm chạp Không thể đồng hành theo kịp thời
gian Nghe chim hót bỗng giật mình bối rối Ngày xanh ta xưa gửi các vỉa than
Lang thang mãi quên bẵng mình bao
tuổi Mà câu thơ dang dở viết chưa xong Giọt cà phê âm thầm rơi tí tách Nỗi buồn ta lặng lẽ với đêm đông
Lòng ta hẹp đựng khi nào cho hết Hiểu làm sao sự thật cõi người Họ bảo nắng là mưa, họ bảo mưa là
nắng Tình cảm chân thành ở đầu lưỡi, đầu
môi
Ta bỡ ngỡ giữa dòng người xuôi ngược Giữa cơn giông giá cả thị trường Cơn sốt gạo, xăng, dầu, nhà đất Trĩu lòng ta bao nỗi vấn vương
Ta nhận ra mình đang lạc vào thế
giới Của tình yêu đương đại hôm nay Mọi phiền muộn đè nặng lên tuổi tác Câu thơ ta viết mãi chẳng được hay…
RƯỢU SUÔNG
Một mình ta chén rượu suông Một mình ta chén rượu buồn, buồn khê Người người tết nhất tìm về Họ hàng thân thích nơi quê hương nhà Chỉ còn trơ chọi mình ta Với chai cuốc lủi mãi là bên nhau Bao nhiêu anh trước, em sau Tháng ngày đương chức cơm Tàu rượu
Tây Cụng ly say ngất, say ngây Chúc nhau tình nghĩa chén đầy, chén
vơi Giờ thì chỉ một ta ngồi Rượu
suông uống ngẫm sự đời mình ta…
Thơ Đức Doanh/ Ngô Minh đọc chọn
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét