Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Thơ NGUYỄN LÃM THẮNG


Thơ
NGUYỄN LÃM THẮNG

NGỦ DẬY CHO GÀ ĂN

Ban mai rộn rã tiếng gà
Anh quăng bụm lúa thế là mổ thôi
Mổ đi em! Mổ liên hồi
Mổ cho sạch những hột đời đắng cay

Anh thương cơn đói đầu ngày
Chập chờn như bụi lấp đầy nhân gian
Mổ đi em! Mổ bầy đàn
Mổ cho sạch những hột vàng khổ đau

Em nào muốn gáy một câu?
Em nào cục tác? Em nào chải bươi?
Em nào chíp chíp giọng người?
Em nào đạp mái với đời hớ hênh?

Bên ngoài trời rộng thênh thênh
Con chim sâu, hót trên cành sầu đông
Các em, cá chậu chim lồng
Thương nhau chớ mổ trụi lông sứt mào

Rát lòng đẻ được trứng đau
Thì xin đừng có mổ vào, mà kinh!
Lưới đời đan sợi tử sinh
Trò đời giăng mắc dây tình dây oan

Mổ đi em! Mổ nhẹ nhàng
Nhẹ thôi! Kẻo hột thóc vàng nhói đau!

24/6/2012

LẨN THẨN CHIỀU QUÊ 

Đường chiều tím ngọn tía tô
Lòng đau lá hẹ, tuổi khô đọt hành
Nhớ thương rát cả trời xanh
Đỏ hai tròng mắt ngó quanh ruộng đồng

Một bầy cò trắng như bông
Vẽ vào hoài niệm những vòng khăn tang
Trâu bò lửng thửng đôi hàng
Bước chiều nặng trịch kéo hoàng hôn trôi

Leo lên cành duối ta ngồi
Thấy tình chi lạ, thấy đời chi mô!
Thấy em cũng đã giang hồ
Thấy ta cũng đã hồ đồ, tệ chưa!

Dòng sông khao khát cơn mưa
Con đò cũ rích cũng vừa về hưu
Bờ lau trắng xóa hạ lưu
Nhìn xa xa, giống tranh trừu tượng ghê!

Đâu đây nghe rõ tiếng quê
Mặn mòi như thể muối mè chấm xôi
Bao năm biết mấy nẻo đời
Làm sao lạc giọng những lời nhà quê

Bấm tay, tuổi đã bộn bề
Nhạt nhòa râu tóc, ủ ê dáng người
Tìm đâu ngày cũ, quê ơi!
Chắp tay ta vái lên trời, mà đau!

27/6/2012

ĐẦU NON CUỐI BÃI

Co cái cẳng, gác cái tay
Phiêu phiêu, ta thích ngủ ngày với em

Kệ cha cơn gió khua rèm
Lá khô cứ rụng, chẳng phiền chúng ta

Một đàn ông, một đàn bà
Cộng đi, cộng lại, đoán là trăm năm
Một chỗ nằm, hai chỗ nằm
Cộng trừ thêm bớt vẫn đằm thủy chung

Đâu khởi thủy? Đâu cuối cùng
Lửa trong tim, vẫn cứ hừng hực reo
Một nghèo cộng với một nghèo
Níu nhau, ta cõng qua đèo tri âm

Một huyên náo, một lặng thầm
Trong hộ khẩu, khắc chữ tâm đỏ lòm
Dập dìu cuối bãi đầu non
Ca dao hát điệu bồng con í à!

Ngày tận với em trong giấc tự do

anh bóc đôi cánh mềm
thiên đường rung lên tầng tầng ân ái
lộ ra những nụ hôn tròn căng thơm phức
những giọt mồ hôi cám dỗ vào mùa tách vỏ
ngày tháng sóng sánh lớp da non nõn nà mềm mại
nụ hồng sơ khai mởn ngọt
chúm chím hồng hoang

ngày tận
ta yêu nhau bằng hơi thở đầy
bằng siết tay rướn chân
bằng âm thanh tạo ra trong mùa thu hoạch
hãy cởi bỏ tất cả sắc màu giáo điều hợm hĩnh còn sót lại trên cơ thể
và dội yêu thương vào vết cắn
triệt xoá chán chường bằng đôi môi quét
ta lau căm thù bằng chiếc lưỡi trượt dài cơ thể
mặc tiếng gõ cửa phân bua của ngàn loài bão lạ
mặc trận cuồng phong dở trò trên mái nhà cô tịch

ta bảo toàn lực lượng tiếng rên
ta bảo toàn dòng ái tràn qua từng đôi môi co giật

ôi!
ngày tận
ta thắp ngọn nến hồng quẫy đạp
càn khôn

Máu đang bùng lên ngọn lửa

hố thẳm thời gian mọc tua tủa những phiến cộc cằn tươi roi rói
bóng ma hay những cánh chim chạng vạng mổ vào sau gáy mùa khô kiệt
bàn tay độc hành trên tiếng gõ đã rách tươm màu biệt lộ
thung lũng ma trơi đang đông cứng từng vết mê ca của ngọn cuồng phong
nửa lồi nửa lõm

ý nghĩ đang hạ đường huyết rú lên từng âm thanh ảm đạm chiêu hồn bầy sói
dữ
cỏ rác mọc đen thẫm linh hồn thi tứ
câu kinh buồn nằm sấp trên mi mắt khoả thân
dòng sông rung chuông quá vãng

ta tập mở mắt lần nữa để nhìn thế giới phía giác độ người mù
để thấy đằng sau câu chúc tụng là vết đâm tứa máu
để thấy từng miếng thời gian gãy khúc trên chiếc lưỡi dối lừa
để thấy sự hoài nghi trong từng nụ hôn

vài ba giọt rượu lăn lóc trên bầu vú căng phồng sữa độc
ngày kéo dài hơn những vở tuồng phù phiếm
đêm hoang mang hơn những huyền thoại đen như máu ứ
trục đất đang nóng dần trong tim ta
máu đang bùng lên ngọn lửa.

Có thể nói nhiều về cái gì không thể nói

có thể nói nhiều về địa ngục
có thể bàn nhiều về thiên đàng
có thể luận nhiều về thế giới ta đang sống
rất nhiều câu hỏi đã có câu trả lời từ những thế kỷ trước
nhưng không được chấp nhận ít nhất là đêm qua hoặc sáng nay

dòng chảy thời gian trôi đi và cuốn
những sự thật lẩn khuất trong mớ rác rến ô nhiễm
một mớ hổ lốn bầy đàn kinh tởm
trôi qua trôi qua từng buổi sáng tin vịt

trong khối óc chứa nhiều gai nhọn
có những tế bào tê liệt bởi thời gian hoen ố
lại bới đào để tìm thấy nhau trong từng miếng sứt cổ vật
sự bành trướng đang nuốt một cách tham lam từng giọt muối biển
thương dòng sông toát mồ hôi đã mấy ngàn năm

có những buổi chiều rách tươm trên ải Nam Quan
nghe trái tim rướm máu cột mốc
nghe tiếng chửi nghẹn ngào oan khốc
trong bụi tre kẽo kẹt âm hồn

có thể nói nhiều về cái gì không thể nói…

Chúng ta nói về chúng ta

chúng ta không nói gì về cuộc chia tay
sự tắt nghẽn mạch hôn
có thể nảy sinh bệnh trĩ tâm tưởng
chúng ta tạm dừng lại
dẫu biết sự dừng lại này thật tồi tệ
tình yêu của chúng ta
có quá nhiều tiếng quạ kêu trong cổ họng
chúng ta
đã tạo lập ngôi mộ khổng lồ

& tha những xác kiến về mai táng
những xác kiến
như những hạt bụi vô hình
đang tru tréo
gào thét
về một thế giới không có tiếng người
chúng ta đã từng hôn
chúng ta đã từng yêu
nhưng chúng ta chưa dám nhìn vào bia đá hẹn thề chín suối
nhưng
lại nhưng
nhưng chúng ta biết giọt máu mình đau khi lửa hôn bốc cháy
chúng ta đã nghe tiếng rên trượt trên nòng súng
thân xác là huyệt mộ chôn cất tình yêu
chúng ta đã ăn rất nhiều bóng tối
đã uống rất nhiều ánh sáng
đã thở ra nhiều tiếng sủa chó đêm
chúng ta
đã kinh hoàng khi nghe tiếng chuông rất chua của chùa của chúa
những tiếng chuông rỏ máu trong ta
chúng ta từng ước mơ nằm bên nhau nhấm nháp vị bình yên
liếm từng giọt mưa xuân phớt nhẹ
nhưng
có được đâu
con suối nát tươm
dòng sông bầm bã
tiếng chim ai uất bụi rừng
làm đôi mắt chúng ta hoen mờ tủi nhục
chúng ta đã chết

Tiếng khóc trên đồng

tiếng khóc của núi chảy dọc theo phù sa bào mòn giấc ngủ
sợi dây thừng tàn bạo của cơn mê sảng thắt cổ giấc mơ niên thiếu
anh ngã sấp xuống buổi chiều hôn mê
vết dao trá hình chém phập phía sau lưng hờn tủi
những viên sỏi lăn lóc dòng sông đời nhá nhem tao loạn
ghim vào từng cơn đói

ký ức mọc lông vỗ cánh phía mặt người

gánh củi nặng oằn đè trên vai người đàn bà có chửa
đứa con lọt lòng rớt giữa đồng khô
máu nhoè từng cơn sản hậu
hoà nước mắt mồ hôi tưới xuống đất cày
con bò u mê đạp lên tiếng rên oán thán
mê nón che ngang một giọt máu chào đời
kiếp người bắt đầu biết đau trên lưỡi liềm cắt rốn
đắp vết thương bằng miếng cỏ hò khoan...

cái nghèo trớ trêu như trái đào lộn hột
cứ phơi ra ngoài một cục ghèn đau
anh bước ra đồng
anh bước theo trâu
lật lớp bùn nâu lật từng thớ tuổi
nghe tiếng khóc chảy ra từ khe núi
gần nửa đời người
con sâu đục thân mỏi mòn mắt lúa
cái khổ đục người méo miệng cười xưa

anh gác rựa bờ châm thêm điếu thuốc
con trâu giật mình đếm cỏ dưới chân
tiếng khóc giật mình trượt trên bầu vú
anh lật bàn tay đếm từng mùa hạn
nghe tiếng loài người khóc dưới đáy mộ sâu...

Kiệt Dứa, Hè 2008

Thơ Nguyễn Lãm Thắng /Ngô Minh đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét