Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Thơ LÊ KHÁNH MAI


Thơ
LÊ KHÁNH MAI


TÂM KHÚC

Vịn gió tôi bay
từ mặt đất nồng nàn hoa trái
thương cánh bay vụng dại
chưa một lần chạm được đỉnh mây

thắp lên niềm kỳ vọng bầu trời
tôi ký thác hồn mình nơi cao xanh vời vợi
dù có thể sau ngàn mây kia
là thăm thẳm một cõi hoang lừa dối
thì người ơi tháng năm còn lại
trái tim tôi kiêu hãnh tổn thương

điều huyễn hoặc vốn là điều tàn nhẫn
nhưng đôi khi cứu vớt được linh hồn

rồi mai gió lật chiều cánh rã
hát khúc lưu đày về chốn hư không
bao xót đắng mình tôi thanh lọc
cơn mê này buốt trong

BIỂN THẦM

Những con sóng không nơi khởi đầu, không hồi kết thúc
dồn đuổi nhau đầy ắp biển ngoài kia
tự vỡ mình ra, tự thu về nguyên vẹn
ta biết lắm biển ơi, người chẳng đau khổ bao giờ

Những gươm đá dựng bên ghềnh sắc lạnh
con sóng rơi đầu, con sóng lại chồm lên
chai lỳ những vết thương, chai lỳ muôn khát vọng
có phải vĩnh hằng kia làm biển vô tình

Giữa biển thầm mặt đất
ta con sóng buồn luôn tự vỡ mình ra
bao nhiêu khởi đầu bấy nhiêu kết thúc
những mảnh hồn chắp mãi chẳng vẹn nguyên

HẠ CHÁY

Biển trào sôi nỗi khát ngàn năm ngủ vùi tận đáy
ào ạt sóng cuồng bỏng rát tấp chân mây
những bờ cát lặng thầm nối nhau nung chảy
oằn mình ngời đỏ sắc pha lê

Gầy rạc tiếng ve
cứa vào trưa hè cơn đau lột xác
núi cũng không thể đứng yên
đá tạc chon von dựng muôn ngọn đuốc
châm lên trời xanh những đám cháy vô hình
hoa phượng tự thiêu trong ảo tưởng hư minh
xối mặt người tả tơi xác lửa
từ ẩn ức tro than
ngun ngún một điều gì rạn vỡ

Hạ đã cháy đến kiệt cùng lửa hạ
còn mong chi nắng nhạt lúc mùa sang


TRẦM CẢM SÔNG HƯƠNG

Tôi thắp ngọn nến nhỏ lên đài sen bằng giấy
gửi vào sông
cháy lên niềm kiêu hãnh cô đơn
ngọn nến mong manh hư huyễn
bồng bềnh giữa thăm thẳm đêm
nghèn nghẹn giấc mơ thấu đáy

Bao ngọn nến cháy đến kiệt cùng
lệ đã chảy tan vào vô tích
rồi mai ngọn nến nào sẽ thắp
và âm thầm lịm tắt cơn mê

Trầm cảm Sông Hương
bí ẩn Sông Hương
gom nước mắt để trong
nhận bão giông mà lặng
giấu trăng vào thầm sáng
thu bóng đền đài cho huyền nhiệm thời gian

Dù đã chết bao lần không nhớ nữa
những ngọn nến hình hài của lửa
đầu thai về thắp nỗi khát hồn sông.

KHOẢNG CÁCH NÀY ĐÂU PHẢI VĨNH HẰNG
Tưởng nhớ anh TVK

Hằng đêm
em vọng một ngôi sao trên bầu trời đen thẳm
và tin đó là anh
hình như anh đã nhận ra em nên ngôi sao nhấp nhánh

Em mở toang cánh cửa đón gió vào nhà
gió quấn em mê mải
hệt như anh trở về sau chuyến đi xa

Em đưa tay với tìm trong khoảng trống
nghe máu dồn về ấm nóng
có phải anh vừa nắm tay em

Em sửa soạn chiếc gối mềm dìu dịu hương thơm
anh hãy ngả mái đầu cho em nâng giấc
cho em thủ thỉ với anh những điều em ngộ được
lúc cô đơn

Hằng đêm, hằng đêm
em thức
đợi giây phút linh thiêng khi kịp thấy anh về
để không bao giờ em xao lãng vì những cơn mơ lạ
và anh không cô độc ra đi

Em đợi anh
đợi anh
không chỉ thời gian một đời, một kiếp
ta tìm lại nhau suốt trăm ngàn năm
khoảng cách này đâu phải vĩnh hằng

Thơ Lê Khánh Mai / Ngô Minh đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét