Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Thơ NGUYỄN QUANG HÀ

Thơ
NGUYỄN QUANG HÀ


TỔ QUỐC

Đất Điện Biên ướt sũng như những ngày chiến dịch
Trời âm u như thời khói bom
Có người mẹ trẻ đầu chít khăn tang
Dắt đứa con trai duy nhất
Lên Điện Biên tìm mộ chồng
Nhìn đứa trẻ tung tăng như chim sáo
Người mẹ mỗi bước đi mỗi bước chết trong lòng.

Chị không thăm đồi A1
Không thăm hầm Đờ - cát
Tha thẩn dọc những hàng bia nghĩa trang Độc lập, Him Lam
Mòn mắt tìm một tên người
Nhưng tất cả mộ chí đều vô danh
Chỉ có ngôi sao vàng trên bia như ngôi sao vàng trên mũ
Những ngôi sao xếp thẳng hàng dọc hàng ngang
Như các anh đang kiêu hãnh đứng trong đội ngũ

Người mẹ trẻ đi tìm mộ chồng
Như tìm lại cho mình một gia tài đã mất
Như tìm cho đứa con một ngôi sao giữa biển khơi mù mịt
Chị thắp nén hương cuối cùng
Bất giác ôm tấm bia vô danh nức nở
Khóc, gọi chồng: “Mình ơi!”
Những tấm bia như sụp đổ.

Đúng 45 năm sau
Tôi gặp giữa thị xã Điện Biên
Phố dọc, phố ngang, tường vôi, ngói đỏ
Một vị tướng tóc hoa râm
Dắt tay người mẹ tóc trắng phau
Thắp từng nén hương trong nghĩa trang bên đồi A1
Bóng lưng còng đổ trên những ngôi mộ không tên
Tóc trắng bay như khói hương trong gió
Miệng mẹ chợt méo xệch như muốn khóc òa
Nhưng nước mắt đã khô không còn một hạt
Chiếc cằm gầy nhọc rung rung
Mẹ muốn nói một câu gì mà không sao nói được
Bất giác mẹ ôm tấm bia vô danh
Tấm bia run trong tay gầy

Tôi chợt nhận ra người mẹ trẻ
Năm xưa dắt con lang thang tìm chồng
Ôi! Đất nước này
Đất nước của những đứa con không bao giờ quên cha
Đất nước của những người mẹ không bao giờ quên chồng
Đất nước của lòng chung thủy
Đất nước của những người lính sẵn sàng hóa thân vào đất đai
Không để lại cho vợ con một mảnh xương có tên tuổi
Nhưng dâng hiến cho đất đai này hai chữ: Điện Biên!

Nếu có phép luân hồi
Xin kiếp sau được đầu thai làm nhà điêu khác
Tôi sẽ lấy đá núi Lai Châu
Đặt giữa quảng trường Mường Thanh
Tạc bức tượng người vợ dắt con tìm chồng
Ôm tấm mộ vô danh
Khóc
Tôi sẽ đặt tên cho bức tượng của mình
Là: Tổ Quốc!
 
CHIỀU HUẾ 

Khi mặt trời xà vào lòng Trường Sơn
Thì nắng chiều vụt tắt
Và bỗng dưng trời Tây đột ngột
Màu tím dâng lên chếch choáng tâm hồn
Dòng sông xanh rực lên sắc tím
Thành quách rêu phong màu tím dâng đầy
Tím những con đường, tím những hàng cây
Cầu Trường Tiền như xây bằng sắc tím
Ngọn gió chiều bâng khuâng bịn rịn
Bởi áo trắng em thành tím hoa cà
Mái tóc thề, nụ cười, ánh mắt
Cứ mơ màng trong màu tím thướt tha
Em ơi ! Kìa Trường Sơn lùi xa
Nhưng màu tím thì còn để lại
Những ngôi sao đầu tiên anh thấy
Giữa khung trời lấp loáng tím hoàng hôn ./.

NHỚ TÂY BẮC

Ở Tây Bắc nghĩa là ở chung với núi
Mây vẫn giang hồ từ thuở hồng hoang
Hoa ban trắng như da em gái Thái
Nhìn suốt đời anh vẫn cứ hoang mang
Tiếng Khèn ai như cánh chim chao liệng
Cho khăn piêu đỏ thắm sắc xuân thì
Quả còn bay theo chiều trái tim mách bảo
Nắng hừng lên từ đôi mắt mê si
Cô gái Hơ Mông theo chồng xuống chợ
Chàng về say lăn bên suối giữa rừng
Nàng vén váy vạch đùi cho chồng làm gối
Thương con ngựa thồ gặm cỏ bờ thung
Quán cóc chiều em ghé tai anh nói nhỏ
"Đệ nhất Lai Châu măng đắng tắm chuồng"
Em cười bóc cho anh đọt măng chấm muối
Cái dây lưng xanh thắt múi đến là thương
Lửa cứ reo rượu bản Mường cứ rót
Em gái xinh đẹp ơi, em làm mắt anh nhòe
Hàng cúc bạc cứ đung đưa theo nhịp trống
Anh gục đầu trong mỗi điệu xòe
Xin tạm biệt những hoa ban Tây Bắc
Đổ đèo Pha Đin lòng dạ bồng bềnh
Chỉ ngũ sắc trên váy em đêm ấy
Thành bảy sắc cầu vòng phía trước cứ mung lung ./.

 Thơ Nguyễn Quang Hà/ Ngô Minh đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét