Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Thơ LÊ THÁM


Thơ
LÊ THÁM

CÓ NHỮNG CHIỀU NHƯ THẾ...
( Viết tặng một người... )

Có những chiều ta với những vu vơ
Nỗi nhớ chạy hoang cùng trời cuối đất
Và đậu xuống một miền xa lắc
Nghe thân thương như thực, với tay tìm...

Còn những gì chưa nói hỡi lặng im ?
Trong giấc mơ rất đằm và dịu ngọt
Một câu nói chân tình làm con tim thổn thức
Làn hương nào quen gợi nhớ quắt quay lòng.

Có phải là trong tưởng tượng của ta không ?
Khi nỗi nhớ cứ thực, mơ, huyền ảo
Cả ao ước cũng phập phồng, táo bạo
Như rất gần... và như rất xa...

Có những chiều như thế... lòng ta...


CHÂN DUNG
(Tặng Nhà thơ Văn Đắc)

Mái tóc bồng bềnh buông xõa xuống vai
Rạng rỡ cười cả miệng và mắt
Đối diện mọi người rất Văn Đắc
Giấu sau nụ cười nỗi niềm bão giông
Tựa “dòng sông đêm im lặng”
“Xuống với sông” biết “chảy mạnh vô cùng”
Lúc cuống quýt đi tìm thời trai trẻ
Khi bần thần, “những con chữ rơi lệ”
Cái triết lý như đùa bao suy ngẫm
Một chữ tâm rỏ máu lặng thầm
Có phải sinh ra từ sông và biển (*)
Nên mặn mòi, ngọt mát dòng trong
“Nước mắt gói vào vạt áo”
“Tiếng cười mở ra” “cho đá phải lòng…”

7 / 2010

(*): Chữ của Nhà thơ Văn Đắc

HỎI

Phải duyên tiền kiếp đặt bày
Biết nhau là để lòng này ngổn ngang
Nhớ ai ?
Ai nhớ ?
Bẽ bàng.
Ngày xuân trống hoác
Buồn.
Mang mang buồn
Lạnh lùng
Rét ngọt
Sương buông
Đèn đường vàng vọt sáng suông dãi dề
Nhủ lòng
Thôi.
Hỡi tái tê...
Biết đâu...
Cháo lú bùa mê... mỗi mình
Cũng đành
Mặc kiếp phù sinh
Khư khư ru một chữ TÌNH
Rối tung...

TRĂNG
Cho H.

Em bỏ lại vầng trăng ngơ ngác
Từ độ em đi chẳng bữa nào tròn
Ánh trăng rải chỗ ta ngồi ướt cỏ
Bây giờ trăng đã hóa trăng suông.

NHỚ MẸ

Mẹ đi đánh thức cánh đồng
Hai sương một nắng vẫn mong “nhờ trời...”
Thấp cao chưa tỏ mặt người
Áo nâu, chân đất, dốc đồi nẻo quê
Dặn con: “Đi nhớ đường về
Chớ ham vui đến mải mê quên nhà...”

Mẹ giờ cánh hạc bay xa
Giăng giăng sương trắng, mắt nhoà lệ rơi
Mây trời ậng nước ngừng trôi
Cánh đồng cũng hoá mồ côi bên trời...

-------------
Thơ Lê Thám / Ngô Minh đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét