Thơ VĂN ĐẮC
NHÀ TÔI
Nhà tôi
Vui niềm vui bận rộn
Cái ghế làm con tàu
Cái bàn thành bến cảng
Sóng gió trở buồn nâu
Không ngủ được
Trong ngôi nhà nhỏ
Tôi như ngọn đèn vô tình ai thắp tự ngàn xưa
Nhà tôi
Mấy chiếc lông gà đậu trên lối ngõ
Tiếng cười mở ra ngoài đường
Nước mắt gói vào vạt áo
Thích thú thì nói vài câu lếu láo
Tức thì chửi đổng dăm câu
Những ngày mưa mây xuống bắc cầu
Tường cũ loài rêu xây cung điện
Lắm lúc buồn vui
Kéo cả dãy Trường Sơn về ở
Đất nước hình như cũng nằm trong đó
Trái đất quay đúng chỗ tôi ngồi.
Làng Phúc Hậu, Mùa Xuân 1997
MỘT LẦN HUẾ
Ném bạc xuống đêm Sông Hương thì chìm
Thả đèn trên đêm Sông Hương thì nổi
Thuyền rồng bay câu Nam Ai
Độc mộc buông rèm cúi mặt
Sáng nghe chim hót làng An Cựu
Thấy cây vườn rung rinh phố nhà
Khách tiêu dao là ta
Khách giang hồ là ta
Thời gian rón rén ngoài cửa
Câu thơ chưa nói được
Lấy Huế mà đo sông dài
Sông như hồ, hồ như sông
Cố Đô Huế mà Thăng Long
Ai đó gặp rồi xa khuất mãi
Để ta dằng dặc Huế bên lòng
Huế 7/4/1997
MÙA CƯỚI
Mùa
Rất nhiều đám mây
Mở xòa làm rạp cưới
Vải vóc níu vào da thịt người múa hát
Hoa quả thả mình trên đĩa thơm tho
Mùa
Các thiên thần
Xuống trần gian làm lễ động phòng
Vừa lả, vừa lơi, vừa đoan, vừa trang
Uống cạn tuần trăng mật
Mùa
Những phù rể, phù dâu, ban hát
Thắp đèn kéo quân
Vòm trời ôm choàng lấy không gian làm một hôn trường
Những suối cao
Sông xa
Nhập vào nhau làm máng cỏ
Bé nào sinh ra đầu tiên sẽ làm Chúa Hài Đồng
Chăn dắt cả một thế giới toàn trẻ con thánh thiện
Mùa không bóng tối
Chon chót bờ môi, làm da tóc rối
Những ga gường nằm mơ
Bắc cầu
Cho lớp trẻ con đi
Những ngày giáp Tết Canh Dần, 2010
VŨ NỮ CHĂM
Những vũ nữ Chăm phù điêu trên đá
Đã ngàn năm
Gió mài
Đá vỡ
Còn một nét người vũ nữ còn múa
Rung rinh thánh địa Tháp Chàm
Người những nơi nào
Người những thời sau
Một lần đến rồi đi đi mãi
Vũ nữ Chăm ở lại
Một mình trong đá múa si mê
ĐÊM VU VƠ
Tặng HVT và Ngọc Thúy
Ta đi lẫn vào những cây cột đèn
Những ngôi nhà màu không thật màu
Nửa màu đẫm trăng xa, nửa màu nhòe phố xá
Đến ta không thật là ta nữa
Đi vu vơ nghiêng nửa vỉa hè
Thơ là thứ vu vơ bậc nhất
Không có ai chơi thì thơ chết mất
Bỗng con phố thả dây
Giả làm ma xui khiến bắt em tìm
Có ai nhận ra ai đâu, thôi thì một nửa
Nửa bứt lá già, nửa hẹn tơ non
Thế là thơ cùng trời đất
Những vu vơ xếp lại hóa thiên đường
Ta cam đoan
Ngày mai thành phố này những ngôi nhà cụ kỵ
Cũng trở thành ngây thơ
Thành phố Thanh Hóa. 15/9/2005
HÃY THA CHO TÔI
Không có cách nào chạy trốn
Không có cách nào bỏ đi
Không có cách nào đoạn tuyệt
Với hẹn hò
Cho nên
Buồn quá !
Buồn như chiếc lá
Đã vàng khô còn níu mãi đầu cành
Thà không hẹn
Thì tiếng guốc đi qua không ngỡ là em đến
Thì tiếng gió đi qua không ngỡ là ngón tay mềm
Thà mắt không nhìn
Thà miệng không đưa đón
Thà tất cả là không
Để thương nhớ không còn nơi thổn thức...
Người hãy tha cho ta
Bạn hãy tha cho tôi
Trời đất sinh ra tôi thế
Tôi tưởng là tôi trẻ suốt đời
*****
Thơ Văn Đắc/ Ngô Minh đọc chọn và đánh máy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét