Thơ
Nguyễn Đình Di
LÃNG DU
Giá ngôi nhà hoá thành con thuyền
Tôi sẽ chống sào đẩy về bến trăng
ngày xưa em xuống tắm
Chúng mình gọi vạt hoa muống biển
của một thời chiến trận
Trườn khỏi bờ lau về ngủ giữa lòng thuyền
Câu thơ rụt rè gõ cửa trái tim
Dìu mái tóc hoa râm cùng cơn mưa
mỏng manh đến miền xao xác gió
Em trốn ở đâu mà thơm quá
Chiếc lá bùa mê ơi
Những câu thơ ngẩn ngơ tôi chôn dưới móng nhà
Như chiếc neo đang đòi được nhổ
Để ngôi nhà trôi...
KHẤN GỌI CÂY
Cây quéo cửa nhà tôi
Của ông nội trồng
Tôi đã đeo khăn tang cho nó ngày bố tôi mất
Bây giờ tôi nói gì khi phải chặt nó đây
Cây ơi!
Mày bằng tuổi em tao
Mày đã cho tao tiếng chim trong phố
Cho tao bóng xanh dịu đi nắng lửa
Cho tao quả ngọt để đẩy cái đắng khỏi lưỡi
Cho tao thao thức nghe lá rụng và
gửi được vào trang thơ một loài lá
chỉ chịu rơi khi nõn đã xanh đầy.
Cây ơi
Tao bầy lễ ra đây
Thắp hương
Khấn gọi
Mày hãy về mọc trong trang thơ này
Hãy toả bóng mày che mát vết bỏng đêm của tao
Hãy gọi chim về hát trong nỗi nhớ của tao
Và mang quả chín của mày đặt vào tay ông nội
Cây ơi
Tao bẻ lưỡi cưa rồi vì sợ sẽ ngã cùng với mày
Khi nghe hồn cây đang nói lời
của người sắp bị chặt
BẾN GIÁC
Đêm mê mệt trăng
Tháo từng đốt xương nhức buốt ra xếp lại
Theo cách của loài thèm bay
Tâm tưởng thả cánh buồm thơ về đảo vắng
Em còn nhớ không?
Ta nhớ trong em những thớ núi nghiêng nghiêng chỉ
chờ ai đấy khẽ xô là nhào xuống biển
Chợt thấy mình hèn như rượu nhạt
Không đủ độ men làm hỏng gạo thơm
Chiều thu ngăm ngăm mặn cái nhìn
Dưới đáy màu xanh ngằn ngặt kia là muối trắng
Thơ hóa con sâu “Đông trùng hạ thảo”(*)
Nằm gặm ruột lau lau sớm bạc đầu
Tự xót những chấm mồi trên lưng bàn tay sạm
Hòn đảo cô đơn sần chữ
Giờ về đâu
Những hòn cuội bạc hồn dưới đáy xanh kia
Mơ hồ chân ai dò dẫm lần mò trong hạt xòe
cánh cắm xuống bùn sa
Ta khỏa trần những cảm nghĩ
Gọi hồn trở về nguyên sơ như đứa trẻ bất hạnh
*
Có lẽ bây giờ mới là thơ
Em có chờ không ?
* Một vị trong bài thuốc chữa bệnh rồ dại.
Thơ Nguyễn Đình Di/ Mai Văn Phấn đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét