Thơ
ĐÀM KHÁNH PHƯƠNG
THỨC CÙNG HUỆ TRẮNG
Xin đừng nói với anh những lời nước mắt
Anh là kẻ xác xơ hoang phí cuộc đời
Em đã đến như một đồng vàng cuối
Anh găm đáy túi mình sợ vương vãi buông rơi
Lúc hoảng hốt ngó quanh mình lo cướp giật
Khi lại băn khoăn mang bạc giả theo người
Cứ toan tính giữ cách nào cho chặt
Ngại vướng lòng quăng tít tận biển khơi
Mà em cứ là hoa bé bỏng
Đứng mong manh nơi vườn hẹp cỗi cằn
Muốn khao khát được đi cùng gió nắng
Muốn rập rờn đồng nội với trời xanh
Mà em cứ là em cháy bỏng
Vẫn mắt môi như lửa chẳng nguội tàn
Vẫn cất giữ trong lòng bao ấm nóng
Dẫu lạnh lùng trong giá buốt sương tan
Anh trơ trọi giữa thác ghềnh sông nước
Chợt môi run khi hơi gió đêm về
Cứ vùi kín trên ngực anh đôi mắt ướt
Để ấm lòng ra đón nắng ngoài kia.
20.9.2001
GẶP ĐƯỜNG HOA SẤU NỞ
Đã rất lâu tôi mới có lại một đường chiều
Hơi thở khẽ sau lưng mình xáo động
Bàn tay thức trong bàn tay phấp phỏng
Thoáng như hương và mờ ảo như hương
Ngỡ đang trôi lạc trên những ngả đường
Bao lối cũ khuất chìm vào xa lạ
Cứ chầm chậm ngước theo từng mắt lá
Thoảng mùi hoa sấu nở rụng sang hè
Có cái gì vẫy gọi phía bên kia
Cánh buồm chạy dọc hai bờ phiêu lãng
Con sóng đỏ cuốn hết màu dĩ vãng
Đã cho ta neo lại bến bờ
Thêm một làn hương tóc chảy vào thơ
Xin mắc nợ một lần Em - nước mắt
Xin mắc nợ một lần Ta - đã hát
Những lời ru nhỏ ướt mảnh - vai - trần.
CHẠM SÁT VÁCH BẢY MƯƠI
Không có cuộc đợi chờ nào như thế này
vào năm mười bảy tuổi
Hình như cả những năm hai mươi, ba mươi
tôi cũng không với ai có đợi chờ này
Bấm cả đến trăm ngàn lần thân ái
Mà cảm giác này chưa hết ngón một bàn tay
Quái lạ, hệt như trẻ lên ba thấp thỏm chờ quà mẹ
Hệt như viết được bài tập hay hồi hộp trông cô giáo trả bài
Chừng nín thở như đang nằm trú ẩn
Em đến mở nắp hầm, cho tôi sống tưng bừng thêm
lượt sống thứ hai
Là bống là bang hay vàng anh vàng ảnh
Chỉ có thương yêu mới đủ sức phục sinh cho một
kiếp người
ơn trời đất ban cho ta mọi bề chắc, mạnh
Và em...
Em đã cho ta hái nổi được thơ tình khi cuộc đời
đang chạm vách bảy mươi.
Đêm K2: 28/10/2009
ĐAU ĐÁU MỘT THỜI HÀ NỘI:
HÀ NỘI THỜI “GÁC XÉP”CỦA CHÚNG TÔI
Những gác xép bộn bề hy vọng
Xót câu thơ Bằng Việt dẫu xa rồi
Tôi đã khóc khi chạm về nơi Vũ
Nhà chỉ sáu mét vuông, sách vở xếp cạnh nồi
Trang viết mới ra đời bên cót ép
Loan tin ai, khao nhuận bút lần đầu
Đem tất cả cho bạn bè ra Mậu Dịch
Gom từng tờ tem gạo, uống - mừng nhau
Giờ thì đã điều hoà và láp tốp
Sao nhiều đêm vào giấc, khó yên lành
Cứ nhói lửa của Vầng trăng quầng lửa
Cứ cồn cào thương nhớ Thuở máu xanh
Thuốc Ba số và từng chiều Rượu ngoại
Xếp bỏ bao dễ ngang cả toà nhà
Nửa thế kỷ cũng chẳng màng đánh đổi
Vẫn căn buồng chật - bạn, chỗ Thụy Kha
Quên sao được làm sao mà quên được
Hà Nội thời “Gác xép” của chúng tôi
Điểm lại lứa bạn bè non thấp thập
Những câu thơ thắp sáng đủ mặt người.
Đêm Nghĩa Đô, 23/11/2008
GẶP Ở GIẤC MÊ NGÀY
Bỗng hiện lên đầy những dáng hương
Tan theo hun hút bóng con đường
Ta ngồi câm lặng vào xa thẳm
Chỉ thấy im chìm trong nhớ thương
Thoáng chợt chông chênh một mái đò
Quẫy chèo quanh khắp khoảng âu lo
Nước duyềnh trước mặt chừng như sóng
Bến đợi xem rồi cũng khói tro
Kéo tuột chân về đứng trước ga
Tầu chiều vào lúc đã dồn toa
Hoá như viên đá chèn vô vọng
Bánh trượt vô tình đánh hất ra
Có thể em thành chỗ nước mây
Nhỏ vài sa sót cuối đường bay
Góc lề băng cũ còn rơi lại
Một chút ngu ngơ ngả bóng gầy
Ấp nụ hôn vùi giữa đắm say
Mong manh như thể giấc mê ngày
Đang trong cháy bỏng mà nghe đã
Ớn lạnh âm thầm... một vẫy tay.
Thơ Đàm Khánh Phương/ tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét