Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Thơ MAI VĂN PHẤN



Thơ

MAI VĂN PHẤN


CỬA MẪU


I
Mẫu nâng niu con ánh trăng
Tiếng chuyền cành, tiếng hú
Da thịt con yêu trải sâu đêm tối
Dựng tầng mây mưa nguồn
 
Cành cây la đà mặt nước
Một con chim vừa đậu

Chỉ mình con thấy chú chim nhỏ kia rất xa con đường
Xa mảnh vườn, những đàn chim khác
Con lặng lẽ đi qua vầng mặt trời đáy nước
Nhìn hướng bầu trời mở đôi cánh

Ngọn cây vươn mỏ con chim
Đang cúi xuống mớm vào miệng con từng hớp gió

Tiếng hạt vỡ trong ngực
Bãi trống và quả xanh
Qua rừng sâu tán lá rậm rạp

Con sơ sinh trên đất
Bơi qua sông con nòng nọc đứt đuôi
Tập vỗ cánh, quạt gió vào lòng tổ
Bật lá mầm bay đi thênh thang

Hơi nước bến sông
Không gian đặc thời gian nhầm lẫn
Ngọn khói lên cao
Biết mình bơi trong biển sương

Không phải sương mà đang mưa
Ngọn tháp cao sáng láng

Hơi thở, cơ bắp chắc, lá reo…
Người đã khuất bỗng về trong hoa nở

Con rùng mình một bến bờ
Mặt nước nghẹn nơi không sóng vỗ

Ngụm nước mát trôi chầm chậm…

Chợt nhớ mùa nước lớn ngập tràn hang dế
Lóc bóc tiếng bong bóng phun lên từng đợt
Cho con biết được đâu là cửa hang…



II
Đặt con lên đất
Lòng sông đau xé thân đêm

Thiên nhiên láng ướt
Thân cây rã rời từng đốt
Nước xiết
Chảy nhanh hơn

Con bật khóc cuốn đi lưới nhện

Tiếng con vạc khàn khàn
Tàn tro loé sáng
Mặt trăng run

Nhặt viên sỏi vẽ lên mặt đất
Một cánh đồng
Chú bê non ngơ ngác

Tô đậm nét chú bê cúi xuống gặm cỏ

Hướng khác vẽ thêm con mắt
Mắt muông thú hay mắt người
Viết dòng chữ vào ô trống còn lại.

III
Giọng nói rất gần
Dưới bình minh con hãy lột xác!

Hoa quả
Lửa đèn
Âm dương chén nước

Như trườn qua cơn chạng vạng
Rút dần cơ thể khỏi lớp vỏ bọc
Con hớp những giọt sương

Đống vỏ bọc xám xịt chất cao
Đã xa tầm tay với

Đoàn người dìu nhau bấy bớt
Cuối bình minh.

IV
Bóng cây oà vỡ dưới chân
Hình bản đồ rách nát?
Hay xác chết nửa dơi nửa chuột?

Con hốt hoảng đan lưới sắt
Đặt bàn chông quanh mình
Mài con dao
Thủ sẵn bao diêm

Chân trời càng gần
Bóng tối càng trôi khủng khiếp
Nhanh hơn cảm xúc

Con vẫn dồn lo âu, căm tức
Trên mặt đất bóng đêm đã xoá sạch.

V
Con đuổi theo con mồi nhỏ
Tung mình lên mặt sóng rồi mất hướng

Nước rút
Trong giấc mơ gần sáng

Xương cốt con đau
Đuôi và vây lưng tê cứng
Có bàn tay luồn những sợi dây
Kéo con lê lết

Họ đã dừng lại trú mưa
Bất ngờ phóng thích con
Gần chân sóng

Con biết ơn trận mưa
Sấm to và gió mát.

VI
Cha vừa gượng dậy sau trận ốm liệt, men dần ra cửa, lọt vào khối vuông ánh sáng

Người cố đưa ngón tay và bảo con cánh cam trên tán lá kia cha nhìn thấy lần đầu

Con kể những chuyện vô tình lúc cha hôn mê. Chuyện đám mây lớn thường bay
chậm qua nhà mình. Chiếc giếng khơi dâng hơi nước lên cửa sổ. Chuyện tiếng
con chim khách làm mọi người cùng nhìn bát thuốc

Cơ thể cha tựa sông cạn, củi khô, hạt lép
Chùm quả nặng đung đưa gió mạnh

Cha bỗng thều thào hãy dìu cha đi nghỉ
Tiếng lá khô trượt trên mái nhà làm cha và con cùng rơi nước mắt.


VII
Vũ trụ choàng áo đen lên con
Chỉ hở đôi mắt cầu nguyện

Lầm rầm con vẫn nghĩ

… bàn tay trắng máu đen lưỡi trắng nước mắt đen lưng trắng vành tai đen lọn tóc trắng mồ hôi đen…

Màu đen tràn lên mọi điều sẽ kết thúc
Hãy nguyện cầu cứu lấy nhân gian

Ngọn hải đăng…
Bếp sáng…

Nhìn hướng bất kỳ
Như tập nhìn lên bảng
Học cách phân màu
Đánh vần chữ cái

Đây ngã tư trắng
Mặt đất, mặt biển trắng
Cụ già, chiếc ghế, thiếu phụ trắng
Viên thanh tra, người nông dân màu trắng…

Miệng đọc to lòng còn tạp niệm
… lưỡi trắng nước mắt đen lưng trắng vành tai đen lọn tóc trắng…

VIII
Co quắp con ngủ trong gió lạnh
Mơ thành bào thai
Cuống nhau nối mặt trời

Bay trên tàng cây
Mắt nhìn xanh tiếng nấc

Từng chồi chân tay bé xíu
Bật nhẹ trong cơ thể Người
Con tỉnh giấc

Nơi ấy bắt đầu con đường
Chú ngựa con liêu xiêu đứng dậy

Đàn sâu bò khỏi thân cây
Con tép riu vọt lên họng nước.

IX
trống chiêng bát bửu
mở hội long đình
múa hát cao xanh
công đồng tứ phủ
mở lòng đệ tứ
bao dung mắt nhìn
mưa thuận gió êm
khâm sai ân huệ
tâm thành kính lễ
tứ vị chầu bà
khăn gấm áo hoa
đi tươi về tốt
thuận buồm xuôi ngược
má phấn môi son
lá phách sênh tiền
rồng thiêng bay lượn
năm toà quan lớn
phơ phất bàn tay
tài cao đức dày
long lanh ngọn lửa
vuốt ve che chở
thương con tò vò
con tằm nhả tơ
áo khăn lật phật
phù sa ôm ấp
lòng sông gió về
dưa gang dưa lê
sen cau ngan ngái
gái trai vào hạt
dẻo thơm ân cần
làm chiếu làm chăn
làm hoa làm bướm
mặt mày hơn hớn
làm đất làm trời
cây cỏ tốt tươi
mưa mau sầm sập

(Mùa hè 2010)

NGHE EM QUA ĐIỆN THOẠI

Tiếng em trong điện thoại rất trong và nhẹ
Một giọt nước vừa tan
Một mầm cây bật dậy
Một quả chín vừa buông
Một con suối vừa chảy
Khoảng cách tới đầu dây bên kia là ruộng đồng, làng mạc, quang gánh. Là xe cộ, tháp dựng, rễ sâu. Giọng em không vượt qua mà làm cho chúng bé lại, mở thông những cánh cửa sang nhau. Anh nghe em nhờ rễ sâu mở những vỉa tầng linh
thiêng trong đất ấm, con sông chảy vào quang gánh, làng mạc phồn sinh tháp dựng, cánh đồng tươi tốt trên xe cộ.
Nói tiếp cho anh những câu bâng quơ không nội dung
Lát nữa em đặt ống nghe, chắc mọi vật sẽ loay hoay tìm về đường cũ
Chỉ còn gợn sóng lan xa
Chỉ còn tan trong diệp lục
Chỉ còn thoảng bay dịu ngọt
Chỉ còn bờ đá lung lay

ĐÁ TRONG LÒNG SUỐI

Lặng yên cho nước chảy
Xối xả lâu lạnh toát mình đá

Mùa Xuân đấy sao?
Dây hoa leo đường mòn
Tiếng chim dội xuống róc rách

Bóng cây xao động tảng đá lúc râm lúc nắng
Sắc hoa dại kia sao bình yên mãi được
Đá nhắm mắt an nhiên nước cuốn

Mấy con voọc chà vá chân xám
Lại làm bóng cây dâng cao dập dềnh
Mưa bụi bay lung tung
Len lỏi vào nơi sâu kín nhất

Mây dừng nơi mây
Mùi ổi chín thơm len lỏi trong rừng
Một con nhím xù lông bất động

Hơn hết lúc này
Ai hãy ở yên chỗ đó.

NGẬM EM TRONG MIỆNG

Luôn tin có em trong miệng anh

Nơi không chiến tranh, dịch hạch
Mũi tên bắn lén tẩm độc
Thị phi, cạm bẫy, lọc lừa
Lối em đi không còn gai nhọn
Bão tràn qua anh dựng tường ngăn

Bình yên trong miệng anh
Em thúc nhẹ bờ vai
Vòm ngực, ngón chân vào má
Huyên thuyên và hát thầm
Hồn nhiên cho lưỡi và răng anh chạm vào cơ thể

Anh là con cá miệng giàn giụa trăng
Rời bỏ bầy đàn quẫy vào biển động


VÔ TÌNH TRONG NẮNG SỚM

Nước đọng dưới chân núi
Một viên cuội nằm trên phiến đá cao
Không chớp mắt trong tinh khôi, yên tĩnh

Đêm qua ở đây có mưa
Ai đã ngồi kia trước hay sau mưa nặng hạt

Tự nhiên nhớ em, rất nhớ
Anh không dám nhìn đi nơi khác
Để trời xanh ngấm xuống gót chân

Từng mưa to, mưa rất to
Tắm táp cho viên cuội nhỏ
Chỉ riêng hình ảnh này
Đã làm anh yêu đời mê dại

Hình như nắng sớm đang phủ lên đỉnh núi
Làm trong suốt lòng đất, lòng cây.

GHI Ở VẠN LÝ TRƯỜNG THÀNH

Mây xếp lên vai từng tảng đá nặng
nhòe mắt cát
thở đầy ngực cát

Vạn lý Trường Thành còn xây dở?
Trên không tiếng hoạn quan truyền chỉ
Bắt được kẻ nào vừa vác đá vừa làm thơ
đánh hộc máu mồm
Khâm thử!

Ngước lên gặp một khuôn mặt bì bì
tay lạnh, mắt chì, giọng mỡ
Mái Phong hỏa đài(*) màu huyết dụ
hình thanh long đao dính máu đang kề cổ

Còng lưng đẩy nắng đi
Chồn chân đẩy gió đi
Miễn sao gần được bông hoa
đang mởn mơ trong gió lớn.

Tâu Hoàng thượng/ thưa ngài/ báo cáo đồng chí....
Bỉ chức/ thảo dân/ em…
sẽ làm trọn bổn phận

Đây là đỉnh trời
hay đáy vực sâu
chỉ thấy trên lưng lằn roi bỏng rát

Mồ hôi du khách trên đá xám
nở thành hoa phù dung.

(*) Phong hỏa đài: Điếm canh trên Vạn lý Trường Thành.

Thơ Mai Văn Phấn/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét