Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Thơ Trần Vân Hạc

Hoàng Xuân Họa giới thiệu
thơ TRẦN VÂN HẠC


Đọc thơ lục bát của Trần Vân Hạc tôi có cảm giác anh đặt bút là con chữ tự nhiên tuôn trào ra đầu ngòi bút, hoặc những đầu ngón tay gõ bàn phím máy tính chảy thành những hình tượng thơ: - “Đường cày ngực đất vồng lên/ Giỏ tre gom cả nỗi niềm đầy vơi” (Bát canh cua); “Sương giăng chấp chới cánh cò/ Lập lòe hoa gạo thoáng ngơ ngẩn chiều” (Bến đò xưa); “Cánh cò chở nắng nghiêng chao/ Sông gầy bóng mẹ đổ vào chiều hôm” (Chuyến đò sông quê). Ở câu thơ khác anh dùng toàn vẫn bằng (hiếm gặp trong thể thơ này), nhưng đọc vẫn thấy đắc địa, chấp nhận được: “Canh cua rau đay mùng tơi”(Bát canh cua), hoặc “Em xưa đâu như bây giờ” (Tạ từ một mối tình xưa)…

Trần Vân Hạc là nhà giáo – nhà nghiên cứu văn hóa các dân tộc thiểu số vùng Tây Bắc. Anh thành thạo tiếng Thái, văn hóa Thái vì vậy anh có gần trăm bài viết về phong tục, tập quán, nếp sinh hoạt riêng biệt của nhiều dân tộc vùng Tây Bắc dọc dòng Đà Giang đăng trên các báo trung ương, địa phương, lưu trên trang web của mình.
Haixuanhxh xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ lục bát của ông chủ trang web http://vanhac.org:


BÁT CANH CUA


Trưa nồng thơm bát canh cua
Mẹ hiền lặn lội nắng mưa tảo tần
Đồng xa cho đến ruộng gần
Nắng thiêu bỏng mỗi bước chân mẹ hiền
Đường cầy ngực đất vồng lên
Giỏ tre gom cả nỗi niềm đầy vơi
Mong con nên vóc nên người
Chắt trong gian khó nụ cười mẹ tôi
Canh cua rau đay mùng tơi
Bát canh có cả đất trời quê hương

BẾN ĐÒ XƯA

Xin đừng sóng nữa sông ơi
Cứ lao xao thế cho tôi được nhờ
Tôi đi tìm lại bến đò
Tìm trong sóng một tiếng hò: Đò…ơi!

Bến sông níu bước chân tôi
Lời ru nhẹ thoảng đầy vơi đôi bờ
Sương giăng chấp chới cánh cò
Lập lòe hoa gạo thoáng ngơ ngẩn chiều

Đâu rồi dáng mẹ thân yêu
Le te phiên chợ, xiêu xiêu chuyến đò
Đâu rồi ánh mắt người xưa
Con đò đã vắng lời chưa ngỏ lời

Tôi đi tìm bến. Tìm tôi
Tìm hương cỏ mật, tìm lời thề xưa
Bến sông lấp lóa trong mưa
Vẳng trong tiếng sóng nhịp khua mái chèo

THƯ MÙA ĐÔNG

Tìm trong trăng khuyết nụ cười
Khói sương mù mịt đâu người tri âm
Lẽ nào chiếc bóng âm thầm
Giữa ngược xuôi bão cát lầm gió mưa
Đem thơ hong nắng ban trưa
Mà sao gía buốt câu thơ úa vàng
Bao giờ thuyền ấy sang ngang
Bên này ấm áp nắng vàng hỡi em!

GỬI NGƯỜI EM GÁI MƯỜNG LÒ XA QUÊ

Hãy nhanh về trước cơn mưa
Bên này đèo Ách vẫn chưa ướt đường

Hoa ban ngan ngát tỏa hương
Gọi mùa xuân với người thương về cùng
Chỉ còn đôi ngọn gió đông
Ẩn trong sương sớm đồi thông trước nhà
Em ơi xuân ở quê ta
Lần đầu gặp gỡ đã là thân quen
Xuân tươi xanh xuân rất hiền
Như bà như mẹ như em mỉm cười

Khèn ai da diết lưng trời
Cho câu khắp bỗng đâm chồi nở hoa
Hãy nhanh về trước cơn mưa
Dẫu mưa xuân nhỡ câu thơ bị nhòe

KHĂN PIÊU


Bồi hồi khung cửi thoi reo
Ngẩn ngơ con gió lưng đèo mây bay
Ngửa bàn tay, úp bàn tay
Hoa văn ngưng cả bao ngày nhớ thương
Khăn mang hồn của quê hương
Má hồng dẫu nắng gió sương thêm hồng
Như muôn hoa của núi rừng
Sợi thương sợi nhớ vấn vương lòng người
Piêu nâng “còn” thắm lưng trời
Trao khăn trao cả bao lời yêu thương
Khèn ai lấp lánh trong sương
Piêu ngân sóng nhạc chỉ đường cho nhau
Khăn piêu em bắc nhịp cầu
Vòng xòe bổi hổi thơm câu hẹn hò
Piêu hồng ươm những ước mơ
Gọi mùa xuân đến ấm no bản mường
Cho tình yêu chín ngát hương
Ấm từng bếp lửa con đường quê ta

TẠ TỪ

Em nói rằng em không quên
Nhớ thương tiếc nuối bao đêm dầy vò
Em xưa đâu như bây giờ
Nghẹn ngào thổn thức đợi chờ thâu đêm…
Bây giờ mong gặp lại em
Không dửng dưng chẳng sợ ghen miệng cười
E là lòng nguội lạnh rồi
Khi em đã bế con người, không anh
Tựa đêm mà khóc cuộc tình
Lồng son tiếng nhạc sập sình trói em…
Dõi nhìn bóng nắng bên thềm
Đau từng sợi nắng tình duyên bẽ bàng!
Tan cơn mê dẫu mê vàng
Vàng thu úa cả không gian chúng mình
Em còn nhớ dáng trúc xinh
Em còn nhớ buổi đầu đình cành sen
Em còn nhớ hay đã quên
Dậu mùng tơi cánh bướm em dập dờn…
Cuộc đời hơn thiệt thiệt hơn
Nỡ nào đo đếm cái còn trong tay
Em ơi từ bấy đến nay
Em đi đi mãi lòng này nát tan

17.2.2011
Copy từ HXH.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét