Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

Thơ NGUYỄN TIẾN MINH

Thơ NGUYỄN TIẾN MINH


MẸ

Quê nghèo run rẩy gió hanh
Thân cò lặn lội chòng chành nắng mưa.
Đêm mòn gió quất song cưa,
Ngày vênh bóng chợ sớm trưa nhọc lòng.
Rơi hoài giọt lệ long đong
Tái tê vạt áo nâu sòng tái tê
Bóng gầy sấp ngửa cùng quê
Bếp se ngọn khói, đời se lưng còng
Dầm thân ở phía bão giông
Mẹ nhường con phía mênh mông chân trời…


THANH THẢN

Mơn man thả gió ngọn cây
Miên man vỗ sóng cho say bãi bờ
Bồng bênh ngang dọc cuộc cờ
Con tim vỗ sóng câu thơ cát lầm.
Một đời biển chát rừng thâm
Trắng đầu thanh thản, ướt đầm cơn mơ.

CON NGƯỜI

Tương truyền từ thuở trăng non
Trời “vê” hai khúc dính CON vào NGƯỜI
Phần con xâu xé tơi bời,
Nửa người biết khóc biết cười biết ca
Phần con khắc khoải hồn ma,
Nửa người cuốc đất trồng hoa yêu đời.
Vê chi lơ đãng vậy trời
Phần con ngồn ngộn, nửa người bé teo?

|HẠT MƯA XANH
(Gửi nhà thơ GMT)

Hạt mưa xanh
Không rơi vào bình nguyên yên lành
Rơi vào nỗi đau nhân thế.
Bồng bềnh dâu bể
Oan khiên Ức Trai vọng lên trời
Bóng vọng phu làng chìm trong chơi vơi
Những trái tim người thân rơi xuống đất
Chợ chiều hiu hắt
Bóng gầy khắc khoải tiếng rao…

Hạt mưa xanh
Không rơi vào vầng trăng
Rơi vào miền xôn xao
Lúa thương con cò ướt cánh
Ai rót chè Đường Lâm vào sóng sánh
Ai rắc nắng tơ xứ Đoài vào da thịt đá ong?
Người đi người ở phải vương lòng…

Hạt mưa xanh
Không ướt vào vào sao trời
Rơi vào cung đàn nước mắt
Để ai rưng rưng cúi nhặt
Câu thơ lục bát nặng trên tay…

Thơ Nguyến Tiến Minh/ Vũ Bình Lục đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét