Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Thơ HOÀNG THÁP






Thơ
HOÀNG THÁP


ĐÔI CHÂN


Đôi chân không nói điều chi

Lang thang con đường đê cũ
Vì sao trên trời bỗng vỡ
Rơi chìm tận đáy dòng sông

Mang dáng hình ai trong lòng

Tìm nhau tận cùng năm tháng

Mùa đông đôi chân tê cóng
Thẫn thờ mất hướng, bơ vơ

Đôi chân có còn như xưa

Tung tăng như chim bay nhảy

Chảy dọc bờ sông nước chảy

|Thi nhau đuổi bắt ánh trăng

Bỗng ta tới một dòng sông

Ngan ngát mùi hương hoa bưởi

Gặp đôi chân quen dẫn lối

Bầu trời đêm ấy đầy sao.


GIỌT LỆ

Giọt lệ lăn từ khoé mắt

Lời nói của trái tim

Bờ vai lặng nghe em khóc

Bạc đầu tôi vẫn không quên
Bao nhiêu mùa đông trôi qua

Lá khô rải từng ngõ phố

Trăng tròn rồi trăng lại vỡ

Nhuộm vàng cả những dòng sông

Ngày em phải đi lấy chồng
Hoa đào trong vườn thôi nở

Bầu trời chim không hót nữa

Nụ cười tắt hẳn trên môi
Bây giờ hai đứa hai nơi
Em sống trong toà biệt thự

Cạnh em, một bầy chó dữ
Em buồn không nói một lời

|Tôi đến một miền đất lạ

Cô dơn khuất tận cuối trời

Đêm đêm nằm nghe lá rụng
Ngỡ như từng giọt lệ rơi./.


MONG MANH


Mọi thứ đều mong manh

Bỗng về rồi bỗng mất

|Em, ta vừa gặp mặt
Vội đi làn gió bay

Ta như tỉnh như say

Trời chợt mưa, chợt nắng

Yêu thương cùng cay đắng

Mọi thứ đều mong manh

Biển, nước trôi hiền lành

Bỗng chùm từng đợt sóng

Mặt đất đang yên ắng

Bỗng ầm ầm bão dông

Có ai ở trong lòng

Xé ta từng khúc ruột

Cái mất và cái được
Mọi thứ đều mong manh./.

Thơ Hoàng Tháp / Ngô Minh đọc chọn









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét