Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM

Thơ
NGUYỄN MINH KHIÊM
 

Người đàn bà điên vùng sông Mã hát

Ta là con sóng bị hắt lên bờ.
Hát.
Múa.
Kể chuyện.
Ngâm thơ.
Làm thơ.
Diễn kịch.
Hát niềm vui chưa nở trong quả trứng.
Hát chỗ mảnh vỡ chưa ra đến bể.
Múa chỗ mảnh vỡ chưa ra đến bể.
Kể chuyện chỗ mảnh vỡ chưa ra đến bể.
Mảnh vỡ giương buồm.
Con sóng không chết.
Ta là hồn cơn lũ.
Cơn lũ không chết.
Ta càn quét ký ức ta.
Ký ức ta chảy máu.
Ta là hạt phù sa dựng đứng trên bờ.
Hạt phù sa đã hiến dâng đôi cánh.
Máu của ta từ tiếng súng chảy về.
Màu áo lính xanh
Màu tóc lính xanh
Ánh mắt ai chân trời chớp đỏ
Trai ăn Mặt Trời
Quả tim vỡ tục ngữ ca dao.
Hãy nhìn những cánh đồng hoàng hôn bật máu.
Hãy nhìn những ngọn đồi bình minh bật máu.
Bông lúa là hạt mồ hôi ta chín.
Ta là thỏi mồ hôi đóng vón.
Rừng cây là tóc ta.
Màu xanh là tóc ta.
Sức lực ta thấm sâu vào đất.
Cuồn cuộn những mạch nước ngầm.

Cuồn cuộn những dòng sông ngầm.
Những con sóng ngầm đang hát dưới từng rễ cây trong đất.
Những con sóng không chết.
Những cơn lũ lại bắt đầu.
Ta là thỏi mực chưa có người mài.
Bút đâu hãy đem ra mà viết.
Bút đâu hãy đem ra mà vẽ.
Ta một tia sét đen đi ngang trời lừng lững.

Sông Mã chảy đi đâu mà cạn?
Sông Mã chảy vào lòng ta.
Nó đang lồng lộn trong trái tim ta.
Da thịt ta là phù sa sông Mã.
Hãy ngửi đi sẽ thấy ngọn nguồn.
Hãy ngửi đi sẽ thấy cửa sông.
Hãy ngửi đi sẽ thấy ghềnh thấy thác.
Các ngươi tôn thờ sông Mã.
Các ngươi gọi sông Mã là Mẹ.
Các ngươi gọi sông Mã là nguồn sữa văn hiến.
Các ngươi gọi sông Mã là cội nguồn văn hóa.
Sông Mã là chiếc nôi lịch sử.
Tại sao các ngươi không thắp dưới chân ta một nén hương?
Tại sao các ngươi để Mẹ mình không manh áo?
Tại sao các ngươi không dám rước Mẹ mình về nuôi?
Một người đàn bà điên.
Một dòng sông điên.
Sữa!
Sữa!
Ta là sữa.
Sông Mã hắt lên bờ.
Chỗ mặt đất xé ra.
Tinh khôi.
Nguyên chất.
Tại sao các ngươi không uống?
Ngày nào ta cũng đổ sữa ra lênh láng khắp mặt đường.
Ta là nơi khai sinh nuôi dưỡng âm vang hồn chiêng trống.
Tại sao để cho nền văn hóa lang thang đầu bờ cuối bãi?
Tại sao các ngươi để cho nền văn hiến trần trụi gió mưa?
Ta là sông Mã.
Chúng đang băm ta ra từng mảnh.

Chúng đốt trên cơ thể ta.
Rồi ta sẽ tật nguyền.
Rồi ta sẽ tàn phế.
Ta phải gào khóc.
Ta phải cào cấu.
Ta phải hét.
Ta phải thét.
Ta điên.
Ta điên.
Những hạt phù sa điên.
Những hạt lúa điên.

Da thịt ta là sách.
Đọc đi.
Đọc cho kỹ cội nguồn.
Ta là Đàn Tế Nam Giao.
Da thịt ta là sự thật.
Ta cần gì quần áo.
Quần áo là thứ che đi sự thật.
Ta xé.
Tự xé.
Xé hết những thứ bên ngoài sự thật.
Ta là mẹ con Cám.
Mẹ cám ác nên bây giờ mới thế này đây.
Ta là mẹ Lý Thông.
Không dạy được Lý Thông nên bây giờ mới thế này đây.
Ta là mẹ Thạch Sanh.
Thạch Sanh để mẹ đứng đường nên giờ thế này đây.
Ta là mẹ Thánh Gióng.
Thánh Gióng về trời để mẹ Thánh Gióng như thế này đây.
Mổ bụng ta ra mà nhìn lá quốc kỳ bay.
Mổ bụng ta ra mà nhìn bước chân lạ.
Mổ bụng ta ra mà nhìn ngựa sắt, giáp sắt.

Da thịt ta là đất.
Đừng đụng vào ta.
Da thịt ta đau lắm.
Ta là cánh đồng chỉ còn lại toàn gốc rạ.
Hàng nghìn mũi khoan đang cắm sâu vào xương vào tủy.
Da thịt ta đang còn bom đạn.

Đụng vào là nổ đấy.
Sấm đang dền trong thịt trong da.
Sét nhoáng nhoàng mỗi lần ta chớp mắt.
Ta đau chỗ ta kiêu hãnh.
Ta đau chỗ con ta không bú vú mẹ mình.
Nó không khát sữa.
Nó khát chỗ tiếng ru nghìn năm ngồi khóc.
Ta chết đắm chỗ ta được dựng tượng đài.
Ta hóa đá chỗ lớp lớp vòng hoa đặt.
Ta vỡ chỗ nhiều bàn tay nâng đỡ.
Hãy nhìn bộ xương ta có giống chiếc đàn bầu không?
Hãy đem ra mà gảy.
Hãy nhìn xem bộ xương ta có giống chiếc mõ không?
Hãy đem ra mà gõ.
Hãy nhìn xem bộ xương ta có giống chiếc nhị không?
Hãy đem ra ngồi mà hát xẩm.
Hãy nhìn xem bộ xương ta có giống chiếc vòi rồng không?
Chỉ đi thôi cũng thành lốc xoáy.

Các ngươi có tai không?
Mở tai ra mà nghe.
Các ngươi có mũi không?
Căng mũi ra mà ngửi.
Các ngươi có mắt không?
Ai bịt mắt mà các ngươi không thấy?
Các ngươi có mồm không?
Ai bịt mồm lại mà các ngươi không hát?
Hát đi.
Hát đi.
Đừng hát giống ta.
Hãy hát hay hơn ta.
Hát hay hơn các ngươi từng hát.
Hãy hát đẹp hơn ta.
Hát cho đất đừng đau.
Hát cho ruột đất đừng ai sát muối.
Hát cho những con sóng không phải hắt lên bờ thành một người
điên.

5.12.2012

Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét