Thơ Vũ Bình Lục
CÁNH ĐỒNG
Vùng vẫy thoát ra từ cánh đồng sâu
lũng sũng sình lầy
chạng vạng ngày
chạng vạng hoàng hôn
Ngụp lặn lo toan trên cánh đồng cạn
mồ hôi ướt đẫm chân trời
Bồi hồi trên cánh đồng xanh
khao khát yên lành bên khóm mạ
ngày mai đâu rồi
ngày mai rì rầm quanh gốc rạ
mùa đi se thắt nụ cười
Ngập ngừng trên cánh đồng xa
Vút cánh chim trời không tới đích
vắt cày lên mấy tầng cổ tích
Cơn mơ gần khúng khắng ở đâu đây?
Cánh đồng vàng nhấp nhổm chân mây
Ta đắp đập be bờ tát nước
cấy lên trời nỗi niềm xa
chín lựng đồng gần
2-2-2011
GẶP TRONG NGÕ PHỐ
Em đẩy xe nôi
mỉm cười với màu hoàng lan rắc vàng ngõ phố,
mơ chi?
Bác xe thồ oằn lưng đẩy xe hàng ngược gió
những giọt mặn vọt ra từ tấm lưng cằn
mơ chi?
Ngày lầm lũi phập phồng thức ngủ
hai chiếc xe
chiều muộn vẫn song hành
cô gái trẻ và chiếc xe nôi
bác phu thồ cần mẫn
đêm nay ai ngủ nhiều…
QUÉT NHÀ
Ngày đôi bận quét nhà
thấy dăm ba sợi tóc ngắn dài
những sợi khó nhọc những sợi mong manh
sợi đầy sợi vơi sợi bổng sợi trầm
thao thức
Thương lắm những sợi tóc cứ dần xa mái đầu
chúng rủ nhau đi
chê ta ở lâu chê ta lẩn thẩn
Năm xưa ở rừng
sốt rét khiêng đi từng mảng tóc xanh
lũ tóc lại rủ nhau về, thương ta tuổi trẻ
bây giờ chúng chê ta cũ rồi chê ta dấm dớ
chả biết theo thời tắm gội thuốc tiên
Quét đi một tiếng thở dài
quét đi những đầy những vơi thăm thẳm…
KHÔNG ĐỀ
Ở với cây một đời
đất chưa hiểu lòng cây
ở với mây một đời
lòng mây gió chửa biết
chuyện gió chuyện mây
chuyện cây chuyện đất
giản đơn hơn chuyện người.
BÊN ĐƯỜNG
Vừa đánh rơi một ý thơ mỏng manh góa bụa
lại nhặt được mùi hương ai vừa qua ngõ đánh rơi
thế giới của một ngày trong lòng bàn tay
thế giới của một đời trong lát cắt…
Nào ai biết ngày dài bao nhiêu
khi ánh ngày cứ lăn quanh địa cầu từ đó đến đây
từ đây đến đó?
Nào ai biết có một ngày
những bông hoa tự cắn vào tim mình mà gục ngã…
CÁI ĐUÔI
Rồi cũng đến lúc
ngoái lại ngắm cái đuôi cũ kỹ của mình
đốt ngắn đốt dài
đốt to đốt nhỏ
đốt buồn đốt vui
đốt hờn đốt tủi…
Chú kỳ nhông biến màu
nhảy từ ngôi đền hiện sinh sang vườn cây siêu thực
giương mắt nhìn phía trước
chả thấy có gì để tin
thà ngắm cái đuôi của mình
suy tư về những cái đốt
HẸN
Hẹn bến sông quê sẽ có ngày trở lại
gốc đa ơi
cứ cần mẫn ngồi chờ
đò thương ơi
hãy cắm sào đứng đợi
tiếng gió à, cứ kẽo kẹt đan thơ…
Ngày đang vội
nắng vừa qua đây chạm vào còn hôi hổi
gió vừa qua đây còn vuốt hộ tấm khăn
người vừa qua đây
đã mắt mờ sương phủ…
GỌI NGƯỜI
VẲNG NGHE TIẾNG ẾCH BÊN TAI,
GIẬT MÌNH LẠI TƯỞNG TIẾNG AI GỌI ĐÒ
(TRẦN TẾ XƯƠNG)
Ngỡ còn bên tai văng vẳng tiếng gọi đò
sông đã lấp
hồn sông kia ai lấp?
Chỉ còn những cơn mưa buông buồm trắng toát
người ơi!
da diết tiếng gọi đò
Định khum bàn tay mà gọi sông ơi
nghe thăm thẳm lời sông vang khuya khoắt
thon thót tiếng chèo đêm
khoan nhặt
sóng thì thào đổ nhớ mé trăng chênh
Lại khum bàn tay mà réo đò ơi
tiếng ếch góa vỡ trời đêm khắc khoải
lẫn vào trăng tê tái
đò ôm trăng
đắm tiếng gọi người…
CHÙA LÀNG
Con chim cuốc ngậm nắng hè
khạc ra nỗi buồn mùa đông như máu
nắng vẫn vàng tươi dưới đáy ao chùa
đám mây tím ngâm hoài trong bụng nước
CÁNH ĐỒNG
Vùng vẫy thoát ra từ cánh đồng sâu
lũng sũng sình lầy
chạng vạng ngày
chạng vạng hoàng hôn
Ngụp lặn lo toan trên cánh đồng cạn
mồ hôi ướt đẫm chân trời
Bồi hồi trên cánh đồng xanh
khao khát yên lành bên khóm mạ
ngày mai đâu rồi
ngày mai rì rầm quanh gốc rạ
mùa đi se thắt nụ cười
Ngập ngừng trên cánh đồng xa
Vút cánh chim trời không tới đích
vắt cày lên mấy tầng cổ tích
Cơn mơ gần khúng khắng ở đâu đây?
Cánh đồng vàng nhấp nhổm chân mây
Ta đắp đập be bờ tát nước
cấy lên trời nỗi niềm xa
chín lựng đồng gần
2-2-2011
GẶP TRONG NGÕ PHỐ
Em đẩy xe nôi
mỉm cười với màu hoàng lan rắc vàng ngõ phố,
mơ chi?
Bác xe thồ oằn lưng đẩy xe hàng ngược gió
những giọt mặn vọt ra từ tấm lưng cằn
mơ chi?
Ngày lầm lũi phập phồng thức ngủ
hai chiếc xe
chiều muộn vẫn song hành
cô gái trẻ và chiếc xe nôi
bác phu thồ cần mẫn
đêm nay ai ngủ nhiều…
QUÉT NHÀ
Ngày đôi bận quét nhà
thấy dăm ba sợi tóc ngắn dài
những sợi khó nhọc những sợi mong manh
sợi đầy sợi vơi sợi bổng sợi trầm
thao thức
Thương lắm những sợi tóc cứ dần xa mái đầu
chúng rủ nhau đi
chê ta ở lâu chê ta lẩn thẩn
Năm xưa ở rừng
sốt rét khiêng đi từng mảng tóc xanh
lũ tóc lại rủ nhau về, thương ta tuổi trẻ
bây giờ chúng chê ta cũ rồi chê ta dấm dớ
chả biết theo thời tắm gội thuốc tiên
Quét đi một tiếng thở dài
quét đi những đầy những vơi thăm thẳm…
KHÔNG ĐỀ
Ở với cây một đời
đất chưa hiểu lòng cây
ở với mây một đời
lòng mây gió chửa biết
chuyện gió chuyện mây
chuyện cây chuyện đất
giản đơn hơn chuyện người.
BÊN ĐƯỜNG
Vừa đánh rơi một ý thơ mỏng manh góa bụa
lại nhặt được mùi hương ai vừa qua ngõ đánh rơi
thế giới của một ngày trong lòng bàn tay
thế giới của một đời trong lát cắt…
Nào ai biết ngày dài bao nhiêu
khi ánh ngày cứ lăn quanh địa cầu từ đó đến đây
từ đây đến đó?
Nào ai biết có một ngày
những bông hoa tự cắn vào tim mình mà gục ngã…
CÁI ĐUÔI
Rồi cũng đến lúc
ngoái lại ngắm cái đuôi cũ kỹ của mình
đốt ngắn đốt dài
đốt to đốt nhỏ
đốt buồn đốt vui
đốt hờn đốt tủi…
Chú kỳ nhông biến màu
nhảy từ ngôi đền hiện sinh sang vườn cây siêu thực
giương mắt nhìn phía trước
chả thấy có gì để tin
thà ngắm cái đuôi của mình
suy tư về những cái đốt
HẸN
Hẹn bến sông quê sẽ có ngày trở lại
gốc đa ơi
cứ cần mẫn ngồi chờ
đò thương ơi
hãy cắm sào đứng đợi
tiếng gió à, cứ kẽo kẹt đan thơ…
Ngày đang vội
nắng vừa qua đây chạm vào còn hôi hổi
gió vừa qua đây còn vuốt hộ tấm khăn
người vừa qua đây
đã mắt mờ sương phủ…
GỌI NGƯỜI
VẲNG NGHE TIẾNG ẾCH BÊN TAI,
GIẬT MÌNH LẠI TƯỞNG TIẾNG AI GỌI ĐÒ
(TRẦN TẾ XƯƠNG)
Ngỡ còn bên tai văng vẳng tiếng gọi đò
sông đã lấp
hồn sông kia ai lấp?
Chỉ còn những cơn mưa buông buồm trắng toát
người ơi!
da diết tiếng gọi đò
Định khum bàn tay mà gọi sông ơi
nghe thăm thẳm lời sông vang khuya khoắt
thon thót tiếng chèo đêm
khoan nhặt
sóng thì thào đổ nhớ mé trăng chênh
Lại khum bàn tay mà réo đò ơi
tiếng ếch góa vỡ trời đêm khắc khoải
lẫn vào trăng tê tái
đò ôm trăng
đắm tiếng gọi người…
CHÙA LÀNG
Con chim cuốc ngậm nắng hè
khạc ra nỗi buồn mùa đông như máu
nắng vẫn vàng tươi dưới đáy ao chùa
đám mây tím ngâm hoài trong bụng nước
Trời đã bao nhiêu tuổi mà không thấy già?
chùa đã mấy trăm năm mà phong rêu đến vậy
cây vạn tuế ngồi thu lu lắng nghe kinh kệ
lắng nghe tiếng đỗ quyên rụng đỏ góc vườn chùa.
Thơ Vũ Bình Lục/ tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét