Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Thơ HUỲNH NGỌC PHƯỚC


Thơ
HUỲNH NGỌC PHƯỚC


Nghệ sĩ mù gảy khúc Nam Ai

Ta. Nghệ sĩ mù ngồi cạnh bến sông
Cầm cây đàn hát bài vọng cổ
Tay dạo lên mấy bản tình muôn thuở
Ném cho buồn khuấy động dòng sông.

Lục huyền cầm ta gảy mãi không buông
Con sóng xa cuốn trôi câu hát buồn
Sông phiền không ? Hãy chở giùm ta nhé !
Một nửa tim ta đến nửa tim người.

Chén rượu nồng hòa với điệu du ca
Luôn in đậm một bóng hình ai đó
Người buông đàn có nhớ người lữ thứ
Sao gãy hoài một khúc Nam Ai ?


Quê hương chưa được về


Lâu lắm rồi chưa về được quê xưa

Làng hôm nay có rộn ràng như trước
Cây cầu khỉ bắt qua dòng kinh nhỏ
Có đợi anh về… đốt khói đồng xa ?
Em còn nhớ những buổi chiều về
Tay dắt tay đi dọc triền đê nhỏ
Lượm trái còng… xếp thành tình anh đó
Trái còng giản đơn, em còn giữ trong lòng ?
Anh vẫn mong về con đò nhỏ, bến sông
Hình trái còng xưa hóa hình hài nỗi nhớ
Vần thơ nào in hằng trong ký ức
Để giấc mơ buồn tan giữa trời khuya ?
Lâu lắm rồi chưa về được quê xưa
Anh nhớ lắm bờ kinh thường ngụp lặn
Nhớ con đường làng mỗi ngày đi học
Nhớ buổi tan trường hai đứa chung đôi.
Để bây giờ biền biệt xa xôi
Anh và em không cùng chung lối rẽ
Cá lóc nướng trui chỉ còn là cổ tích
Để cọng rơm đầu mùa cháy giữa lòng ai ?

Ly rượu mùa đông


Căn nhà nghèo hai bên vách lá

Cứ mỗi đông về gió rét từng cơn
Đắp chăn ấm nhưng lòng không ấm
Ta mơ tìm hơi ấm ở đâu đâu ?
Ừ ! Co ro giữa đời ảo mộng
Như trăng buồn năm tháng chờ mong
Có ai giúp thời gian quay ngược
Để ta nhặt đá khắc tên nàng ?
Bình rượu cay nồng sưởi ấm đêm đông
Và cùng sưởi nửa đời cay đắng
Bài thơ nào của một thời áo trắng
Thắp ấm lòng ta bên ly rượu mùa đông !

Đánh rơi một tình yêu


Tôi đánh rơi một tình yêu thơ dại

Của tuổi học trò mười bảy mười lăm
Thời áo trắng đắm mình trong mơ mộng
Cây phượng già cũng lắm mộng nhiều mơ.
Tôi đánh rơi một tình yêu thơ dại
Giữa mùa hoa phượng nở trong mưa
Giữa tiếng ve kêu đầy lưu luyến
Trường cũ ngày xưa - một thuở vụng về.
Tôi vứt cánh phượng ra ngoài nổi nhớ
Theo gió mây bay đến tận phương trời
Nhưng ký ức cùng cánh phượng chân quê
Cứ rực đỏ mỗi khi mùa hạ đến !
Cây phượng già còn đây, người đâu mất
Sân trường trống vắng buổi chia tay
Chỉ mấy dòng thơ sao nói hết
Người cũ bây giờ ai nhớ ai ?

Thơ Huỳnh Ngọc Phước

Nguyễn Văn Hòa đọc chọn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét