Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Thơ ĐỨC SƠN

Thơ
ĐỨC SƠN 

ĐỤN RƠM VÀ LŨ TR

Bên gốc đa, những đụn rơm thơm
Hiu hiu trời đông, vòm đa sắc đỏ
Cánh đồng sau gặt trắng đơn độc, đơn sắc cánh chim
Tìm đây
Gốc đa, quần tụ bầy trẻ râm ran
Như gom về
Râm ran phơi bày mặt phẳng nhỏ

Những đụn rơm có ích như thứ đạo cụ của sân khấu
Trò chơi trốn tìm, đuổi bắt, chui rơm nhắm mắt cả thế giới riêng
Thế giới ngây ngô, trắng trong
Tiếng cười lũ trẻ bao gói âm sắc
Trò tinh nghịch khó tách ra những sợi rơm vàng chằng chịt
Khó tìm cọng rơm lẩn khuất gốc đa

Lũ trẻ nhặt những lá đa rụng, vui thú sắp đặt
Làm trâu, bò, gà và những mặt nạ
Bức tranh bất chấp hình hài
Gốc đa là bầu trời rực rỡ
Thay màu quan tái trời đông

Qua bão, nắng mưa bến bờ đại dương
Đụn rơm và cây đa làng vắng xa
Tiếng cười lũ trẻ gọi tên.

GIỚI HẠN

Thời gian không thể đánh tráo sự yên thân và nhiệt cuồng
Đối mặt hữu ích còn chưa vẽ trên trang giấy
Tới những điều chưa chạm
Ngày chật chội và như con lắc chi phí thời gian keo xỉn
Nhiệt cuồng như đỉnh giờ, bứt phá về cuối
Sự hiến dâng tuôn dòng

Nâng chén cụng với miền xa lắc
Về hữu hạn chạy những dòng ký tâm
Bỏng môi đọc trang giấy
Có nhiệm mầu thăng lên
Hiện hữu vô cùng

Chiếc lọ pha lê
Trang giấy chiều dày thời gian hữu xạ
Về điều độc tửu
Về đợi chờ thỉnh cầu
Mong ngày em
Giới hạn cần em bông hồng trắng .

GỬI CAO NGUYÊN ĐÁ

Gửi em tiếng xuân ngóng thức vệt cỏ đùa giỡn
Rừng đá tủa bụi mưa tháng Tư
Những chiếc nấm đá che kỷ niệm mọc mầm
Che niềm hưng phấn ườn lên ngực đá
Hẹn ngày, ruộng đầy ngô ra bắp chắc như hòn cuội

Len theo con suối chảy tràn giấc mơ náo nhiệt
Rừng đá bức tranh dấu tích, cây sa mu làm chứng

Hốc đá lên xanh
Bàn chân em vết nứt
Phấn ngô rắc, trời gần hơn
Mơn mơn cao nguyên, chẳng sợi dây nào
kéo con ngựa bất kham anh đi hái lá

Mây cũng mỏng như không là mây bay theo em
Rót thêm rượu ngô sánh vàng chuốc sương sớm
đánh lừa con đường tới phiên chợ
Nghiêng ngả đi hết con đường đá nhọn có tên gọi tai mèo
Dập dềnh tiếng kèn môi, khèn say, anh mong
phiên chợ sau ngồi đưng chảo thắng cố (*)
Uống cao nguyên trắng mây
Uống cao nguyên đỉnh suối nguồn
Uống mắt, uống môi, chạm vầng trán cao nguyên.

Hà Nội 18-3-2008
-----------------
(*): Đưng – là đứng, tiếng địa phương

CHÂN THẬT MƯA

Phiêu diêu mái ngói phủ tấm chăn mưa
Dòng nhỏ nhoi về phía đất
Không thể bốc hơi
Hương trời mù mịt mưa xứ sở
Xuyên thủng bọt bong bóng
Không gian vui buồn thích nghi trần hứng màn mưa tuôn
Nghịch cảnh tạo hóa khát, đau, cuồng, si dông dài
Đong đầy tận cùng lê thê bọt bèo và hóa cảm
Lang thang và tri âm
Trắng xóa như phi nước đại, dựng bờm phía chân trời
Tí tách giọt giọt trầm, ly cà phê ngồi phê nhạc Trịnh
Ngày mưa trên đĩa nhạc
Hồi ức ký gửi
Không nguôi một cõi đi về ( * )

Lâu đài gió mưa vỡ òa cơn khát
Đâu đó thành quách hằn bóng tạc mưa
Như thách đố lì trơ
Hàng tượng đá chân thật với trời mưa
Như bay bay trên đỉnh rồng, hướng rõ lông mày núi Ngự
Xao động làn Hương Giang
Con thuyền chèo qua bầu trời mưa
Suôn sẻ cho em từng giọt nước
Mưa mà làn da em mịn
Nét ngọc ngà không thất vọng
Không tan biến sự giằng xé con mắt em
Phớt buồn vẻ đẹp kinh thành mưa !

Như cơn khát nhìn qua bờ
Nhớ cồn cào đất đai
Khó cầm lòng ngấn mắt.

( * ) “ Một cõi đi về ” của Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

VÔ TÌNH

Gửi sông, tiếng buồn như thác
Có đầu nguồn lũ dữ khó qua
Có mưa rừng, đục màu khản tiếng
Nhìn sông trôi
Vết rạn mạch ngầm

Tôi vô tình chạm vết thương ở lại
Bờ ở đây, sông mới hao gầy
Tôi vô tình mặt môi sông tím ngắt
Nói lời đông, có biết cho tôi

Đi bên sông triền cao xa thẳm
Xanh soi ngày, bóng núi ngày đi

Tôi vô tư làm sao biết núi?
Chọn ngày về chỉ biết ghềnh mê
Sông đau nguồn, tôi đâu biết tới
Trăng với sông một nửa mây trời
Tôi vô tình chạm tiếng rền vách đá
Với hình hài băng giá của em tôi.

Làng nguyên sơ những điều chưa nói

Ngọn gió heo may, nỗi nhớ mọc mầm
Cánh đồng trũng nhọc nhằn
Hoang vỡ
Như bàn chân bám thửa bùn, chọn màu xanh
Con đường thẳng
Tiếng còi tàu luôn cũ
Ga xép đợi
Ngưỡng mộ cây si tự tin
Ru heo may
Ru xanh hoang vỡ

Làng nguyên sơ qua bao điều
Như nhớ mặt
Có lúc trong veo
Lúc mùa trở gió
Hạn hán, bão mưa cánh đồng
Thanh cao như bờ tre, ruộng chín
Không là phép trừ để tính
Là khoảng hẹp, nguyên sơ tìm về
Quỳ van điều thanh cao
Đun heo may đắp lành
Hoang vỡ bàn chân, hoang vỡ ngón búp ngà, mắt quầng thâm
khất thực
Tiếng côn trùng

Tiếng đáy đĩa phơi men
Cánh diều cong lạc
Kiếp đông
Vỗ về
Như phơi phơi
Rúc buồn
Như còi tàu rúc cánh đồng hoang
Như được ăn bát cơm thơm
Làng nguyên sơ những điều chưa nói.

Thơ Đức Sơn / Ngô Minh đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét