Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

Thơ Từ Nguyên Tĩnh


Thơ Từ Nguyên Tĩnh

Bản thảo


Người nhận bản thảo của toà soạn có nét mặt buồn
Đó là lúc nhìn nghiêng
Đưa lưỡi kéo cắt phong bì
Một giây im lặng, nhìn tên người gửi
Nhìn thẳng thì nét mặt lại trịnh trọng
Hai bàn tay như dâng lên,
Đọc lướt từng câu văn hay bài thơ vừa mới nhận
Tay vuốt cho phẳng phiu và ghi vào sổ nhận bài
Cũng có lúc vô tình hay cố ý thở dài
Thương người viết hay người đọc mà đăm chiêu
Ra điều
Lo lắng
Gấp cuốn sổ lại, âu sầu rầu rĩ
Mái tóc đen
Khuôn mặt đen
Cau mày
Trang văn này, bài thơ kia...
Ngày mai về đâu?
Ngày mai...
Ai cứu vớt linh hồn hay đẩy người ta vào ảo vọng
Mà đời thì cần phải sống
Qua ngày
Và cần thực và mơ.
Tôi, một người cày cuốc trên trang giấy
Đen và trắng, thô và mịn màng
Từng nín thở, chờ đợi người nhận bài ghi vào sổ tên mình.
Tôi từng chờ đợi và chờ đợi
Tên mình được trương lên tờ báo tinh khôi
Nhưng nhiều lần thất vọng
Vì tên mình không đến được chân trời...

Khi bản thảo bị loại đi rồi
Tiếc một điều giấy ấy không làm được vàng mã
Đốt lên ngọn lửa, gọi âm hồn con chữ bay lên.



Gửi nhà điêu khác

Tặng nhà điêu khắc Lê Đình Quỳ


Chắc là nhà điêu khắc chán đời
Nên đã tạc ra tôi

Con trai gì mặc mày xấu xí
Tôi mang đi giới thiệu khắp lượt ở trên đời
Tôi biết, chỉ hai người khen tôi đẹp
Mẹ và em
Và chỉ hai người thôi
Khi cưới vợ, ai cũng chúc
Cho tôi sống tròn một thế kỷ
Trăm năm đừng cô đơn
Con cái đẻ ra được vuông tròn

Nhà điêu khắc tạo ra bao khuôn mặt
Mang theo nỗi đau ở trên đời?
Giê su bị đóng đinh trên thánh giá
Thích Ca ngồi dưới gốc Bồ đề tụng kinh
Khổng Phu tử tìm người hiền bàn về số phận
Còn tôi
Cọng rơm rác rụng rơi
Cha mẹ mất cả rồi
Không ai nhớ nổi ngày tháng
Đành phó thác cho nhà điêu khắc chán đời
Nhằm lúc không vừa ý
đẽo ra tôi?
Nhà điêu khắc chán đời
Tạo ra bao nhiêu khuôn mặt
Không có những phút giây trắc ẩn
Chán đời
Thì cả nền hội hoạ cũng đi đời
Không ai chịu được toàn khuôn mặt đẹp
Tôi
Cả hai người
Mẹ và em
Các con tôi?

Đọc thơ

Tặng Nhà thơ NNP


Người đọc thơ như xé vải
Phanh ngực ra cùng sóng đại dương
Nói những lời cùng sóng lưỡi búa
Bổ trên con thuyền gặp nạn ngoài khơi.

Sóng thì vẫn sầm sì tức giận
Mắt nhắm nghiền không nhận ra người nghe
Anh tưởng họ khổ đau dằn vặt
Hay trái tim trong ngực hầm hè.

Người đọc thơ
Lột hết quần áo ra
Bơi trong núm ruột của mẹ mình quăng xuống biển
Chín tháng mười ngày mọc lên một đảo hoang
Thành đứa con mồ côi đêm ngày than khóc.

Hỡi chàng trai con của biển kia ơi!
Mỗi lần đi biển là một lần quỳ lạy
Mong thuỷ thần đừng bắt đi làm con nuôi
Này chàng thi sĩ kia ơi!
Đọc thơ như khóc cùng biển cả
Cúi gằm than cùng đại dương
Bao giờ không còn âu sầu
Lo lắng vì sự tầm thường của nhân thế
Hãy ngẩng mặt nhìn lên.

Nhưng chắc chẳng bao giờ
Mà sóng biển thì không ngừng tung lưỡi búa
Trên con thuyền định mệnh ra khơi.

Thơ Từ Nguyên Tĩnh/ Ngô Minh đọc chọn

nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét