Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Thơ NGUYỄN ĐÌNH ẢNH

Thơ
NGUYỄN ĐÌNH ẢNH

Những  thể kỉ tới



một sáng xa xăm
một bình yên cây cỏ
những loài muông thú lạ
chẳng còn lo đấu tranh sinh tồn.
Hiện ra
ngày mai ,ngày mai…
nắng mưa đan cài
biển nhỏ lại
bởi con người đã hoà trong sóng khơi.
Một thế giới mới
Con người là mặt trời
nuôi dưỡng những luồng xanh
không còn bụi khói
không người đói…
Một hành tinh hoà bình tự hỏi
Không tiếng súng
Không những bản tin vắn máu loang
Những thế kỉ tới.


Nỗi nhớ

Gì sâu bằng nỗi nhớ nhung
Rơi em xuống tận thâm cung tro buồn
Không đau thân xác lệ tuôn
Nhớ ơi,
hạ cánh chuồn chuồn trời mưa.
Gì đau bằng nỗi nhớ xưa,
Đưa em về tận tình chưa sắc màu
Cố quên nhớ cứ đến mau
Nhớ hỡi ! Nũng nịu bao lâu cho vừa.
Mắt tròn trăng khuyết tiễn đưa,
Xao lòng thầm gọi say sưa nhớ về
Bàn tay ai lạnh tái tê
Mới hay nỗi nhớ … ghồ ghề trong tim.

Lặng lẽ

Từ em lặng lẽ bên mình
Lòng ta sa mạc trắng tinh một màu
Bi- đông nước hoá niềm đau
Lạc đà chẳng thể qua mau ải này.
Em về lặng lẽ bên tôi
đổ vầng trăng khuyết đơn côi cuối mùa
neo tôi trong nỗi chát chua
địa đàng ngân gọi cho vừa thinh không.
Tôi-Em lặng lẽ cầu vồng
bắc lên chẳng dám sang sông đưa tình
Một người thôi hãy lặng thinh
chặt tan lặng lẽ bên mình thành đôi.
.
Nguyễn Đình Ánh/Email: dinhanhnl2@gmail.com
Tác giả gửi bài/ nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét