Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

Thơ NGUYỄN THỊ THÁI


Thơ
NGUYỄN THỊ THÁI


KHÔNG THỂ ĐẾM


Trên ngực anh hao gầy tôi đếm được
những chiếc xương lộ liễu phơi bày
tôi lần tay đếm, đếm và đếm
cô đơn xin nắm lại giữa đêm này

Đã bao lần tôi lần tay như thế
gục vào anh như gục vào lòng mẹ
đã bao lần tôi tìm tôi trong ấy
ngực sáng trong sợ cũng biết dối lừa

Điều gì tôi linh cảm và đón nhận
khung xương kia che chở được những gì
tôi không đếm nổi cái trong số phận
nhịp tim vuông nhịp tim tròn lặng lẽ đi

Mẹ sinh ra tôi có lẽ muộn màng
nhưng đủ để tin yêu để dắm say cuồng nhiệt
có bao giờ dưới chân anh tôi ngã gục
quả tim vuông quả tim tròn vỡ tan

 

BẠN TRAI

Một mình với bóng mình
phận tôi tôi đành vậy
đàn ông - nhiều như chim cánh cụt
đẹp lắm - nhưng sợ nhầm giồng nhau
nên tôi chẳng dám mơ màng
chỉ thiết tha với bạn bè
bạn tóc xanh gọi bằng anh
tóc trắng cũng bằng anh tuốt

Bạn tôi không giống loài cánh cụt
mỗi người mối vẻ mỗi sắc riêng

người ưa mặc đẹp, người thích ăn ngon
người hiền lành người thì nóng tánh
người thích lặng im, người hay cười sần sật
người làm báo, người làm thơ người đi buôn
người có chức, người không quyền, người bác sĩ
giàu nghèo lẫn lộn cứ rối tung...

Sau trăm nỗi khác nhau lại có điều giống
là tất thảy đều biết yêu thương
tôi lớn lên nhờ bạn bè chân thật
sống yêu đời làm việc say sưa

Nhưng đôi khi cũng lắm ưu phiền
thăm bạn một mình tôi đến ngõ
chân tôi mắt thoáng vui mừng
đằng sau mắt khác long lên
cùng tiếng rửa thầm cay độc
nhoi nhói đau lòng
tôi khóc bằng chân - đôi chân run bần bật
không có nước mắt mà nghẹn chìm lồng ngực
ân ỉ quay về
tôi lại làm thơ
những bài thơ tình đối mặt...


THIẾU PHỤ


Đêm trở mình nghe gió rít
Người thiếu phụ chìm vào ước mơ
Mơ thân mình là thiếu nữ
Mơ tay mình là lửa thiêng
Đốt lên trời hóa bão dông

Đêm trở mình nghe gió rét
Người thiếu phụ chìm trong khắc khoải
Vẽ vần thơ nàng tặng gió
Vẽ điệu hờ nàng tặng đêm
Vẽ cho trời xóa bớt trăng

Gió không còn là của gió
Đêm không còn là của đêm
Chỉ còn người thiếu phụ
Thức canh trời bão dông.


TRÊN XE ĐI XA THÀNH PHỐ


Dựa lưng vào thành ghế
Biết quê hương mình dài rộng lắm
Dựa lưng vào nỗi buồn
Long lanh nét bi hài số phận
Dựa lưng vào niềm vui
Hình dung ai cũng xinh đẹp
Dựa lưng vào bóng mình
Chiêm nghiệm về quãng đường quá vãng
Dựa lưng vào thời gian
Thấy tuổi mình dưới gót chân con...

Thôi nào – hãy đứng lên !
Treo vào phía trước chùm phong lan
nở hoa huyền diệu


NGHE DỰ BÁO THỜI TIẾT


Phố núi có lúc lạnh dửng dưng
Tháng năm đỏng đảnh hờn trăng
quẫy gió

Chao đảo cỏ cây bươm bướm bừng thức
Con dế không kêu nó bận đào hầm
tránh phượng cháy lưng.

Em cũng lặng im bận nghĩ về quê nhà
Đài báo nóng ba mươi chín độ

Cái nắng phỏng chừng lửa đổ
Thương mà sờ lên tóc bạn nghe cháy
lòng tay.

Gió núi dường như đồng cảm thôi
hăm hở
Thôi giận hờn thôi chao đảo cỏ cây
Phút lặng yên bỗng dần ngộp thở
Xua người ra ngõ ngơ ngác nhớ quê


CỔ TÍCH CHO ANH


Xưa người: Khổ đau. Hối tiếc
Khắc khoải hóa bao loài hoa
Hóa tiếng từ quy da diết
Hóa đau cuốc gọi ngày qua

Mỗi bông hoa - mỗi phận người
Mỗi tiếng kêu - mỗi nỗi đau
Em từng khóc thương cổ tích
Những mong phận mình sẽ khác.

Nửa đời người - nửa xót xa
Còn một nửa em dành lại
Đợi chờ anh để thiết tha
Dâng tặng tình em êm ái.

Chăm chút nhặt tháng ngày rơi
Ủ vào lòng tay tin tưởng
Tình yêu không là cổ tích
Tin thế em đợi anh ơi!
Em đợi anh đã tàn bụi
Không biết hóa hoa gì thêm

Những khi anh đến dầu muộn
Sẽ thấy hoa cười vươn lên.


Thơ Nguyễn Thị Thái, Ngô Minh đọc chọn và đánh máy
Nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét