Miền
nhớ
Có một ngày tự nhiên chợt nhận ra
Nơi góc khuất có muôn vàn câu hỏi
Trong sâu thẳm muôn trùng cơn sóng nổi
Em gọi nó là miền nhớ bao la.
Miền nhớ từ đâu vừa quen vừa lạ
Ngã ba đườngphượng đỏ lúc chia xa
Từng giọt nước rơi ướt mềm khoảng trống
Vượt thời gian theo năm tháng vỡ òa
Lớp sóng cạn dạt về anh có biết
Sau cơn mưa gió gối bậc cầu vồng
Nắng quái lung linh khoảng trời tím lịm
Miền nhớ qua chiều ướt vết chân chim
Miền nhớ ơi! Miền nhớ về se sắt
Giọt buồn đêm như dao cắt cõi lòng
Nắng đã tắt từ lâu mình em thức
Cùng sao trời ước nguyện những mênh mông
Hạ nhớ anh đổ nắng vào phố vắng
Dong bão chiều nay gió biết buồn
Có miền nhớ trong em đòi lên tiếng
Sau cơn bão chiều đốm lửa có đỏ thêm
Nhặt
Nắng chiều đã nhạt bên sông
Tôi đi nhặt những mênh mông cuộc đời
Khi buồn nhặt những chơi vơi
Khi vui nhặt những nụ cười đến sau
Mây chiều hằn những nỗi đau
Dòng sông thăm thẳm một màu xanh trong
Nhận ra nỗi nhớ từ lòng
Tròn như một mớ bòng bong bạc màu
Nông sâu gạn đục dãi dầu
Câu thơ lạc nhịp biết đâu mà tìm
Nợ đời nhặt những chân chim
Nợ người nhặt những im lìm đêm khuya
Nợ
Mùa vàng nợ giọt mồ hôi
Nỗi nhớ nợ những chơi vơi bùi ngùi
Đêm buồn nợ trọn ngày vui
Đắng cay nợ cả ngọt bùi tháng năm
Chị Hằng nợ bóng trăng rằm
Hôm nay nợ với xa xăm những chiều
Cơn gió nợ tiếng sáo diều
Câu thơ nợ cõi người nhiều đa đoan
Đồng quê nợ thảm lúa vàng
Nhịp cầu Ô Thước nợ chàng Ngưu Lang
Con đò nợ kẻ sang ngang
Em tôi nợ những lỡ làng tuổi xuân
Giang hồ nợ chốn phong trần
Tay đeo nải nợ tri ân … một trời
Em có nghe Hà Nội những trưa hè
Em có nghe Hà Nội những trưa hè
Nắng lắm nhiều mưa mây về nghiêng gió
Bằng lăng tím chênh chao miền nhớ
Phố dập dìu như phố gọi tên em
Mưa tạt qua chiều Hà Nội lấm lem
Lá rụng rơi, em gọi con đường lá
Lối cũ ngày xưa bây giờ thành lạ
Ốc luộc vỉa hè cay xé đến tê môi
Hà Nội mưa buồn Hà Nội nhớ lắm thôi
Dìu dịu hiu hiu mùa về ngang ngõ
Cánh đồng lúa nưng nức vàng chín đỏ
Hạ rưng rưng phượng thắp lửa sau hè
Rách toạc trời chiều xao xác tiếng ve
Tiếng còi xe náo nức người qua lại
Trời buồn làm mưa ký ức bừng tỉnh dậy
Như em, người con gái đợi mênh mông
.
Thơ Nguyễn Thúy Hạnh/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
Có một ngày tự nhiên chợt nhận ra
Nơi góc khuất có muôn vàn câu hỏi
Trong sâu thẳm muôn trùng cơn sóng nổi
Em gọi nó là miền nhớ bao la.
Miền nhớ từ đâu vừa quen vừa lạ
Ngã ba đườngphượng đỏ lúc chia xa
Từng giọt nước rơi ướt mềm khoảng trống
Vượt thời gian theo năm tháng vỡ òa
Lớp sóng cạn dạt về anh có biết
Sau cơn mưa gió gối bậc cầu vồng
Nắng quái lung linh khoảng trời tím lịm
Miền nhớ qua chiều ướt vết chân chim
Miền nhớ ơi! Miền nhớ về se sắt
Giọt buồn đêm như dao cắt cõi lòng
Nắng đã tắt từ lâu mình em thức
Cùng sao trời ước nguyện những mênh mông
Hạ nhớ anh đổ nắng vào phố vắng
Dong bão chiều nay gió biết buồn
Có miền nhớ trong em đòi lên tiếng
Sau cơn bão chiều đốm lửa có đỏ thêm
Nhặt
Nắng chiều đã nhạt bên sông
Tôi đi nhặt những mênh mông cuộc đời
Khi buồn nhặt những chơi vơi
Khi vui nhặt những nụ cười đến sau
Mây chiều hằn những nỗi đau
Dòng sông thăm thẳm một màu xanh trong
Nhận ra nỗi nhớ từ lòng
Tròn như một mớ bòng bong bạc màu
Nông sâu gạn đục dãi dầu
Câu thơ lạc nhịp biết đâu mà tìm
Nợ đời nhặt những chân chim
Nợ người nhặt những im lìm đêm khuya
Nợ
Mùa vàng nợ giọt mồ hôi
Nỗi nhớ nợ những chơi vơi bùi ngùi
Đêm buồn nợ trọn ngày vui
Đắng cay nợ cả ngọt bùi tháng năm
Chị Hằng nợ bóng trăng rằm
Hôm nay nợ với xa xăm những chiều
Cơn gió nợ tiếng sáo diều
Câu thơ nợ cõi người nhiều đa đoan
Đồng quê nợ thảm lúa vàng
Nhịp cầu Ô Thước nợ chàng Ngưu Lang
Con đò nợ kẻ sang ngang
Em tôi nợ những lỡ làng tuổi xuân
Giang hồ nợ chốn phong trần
Tay đeo nải nợ tri ân … một trời
Em có nghe Hà Nội những trưa hè
Em có nghe Hà Nội những trưa hè
Nắng lắm nhiều mưa mây về nghiêng gió
Bằng lăng tím chênh chao miền nhớ
Phố dập dìu như phố gọi tên em
Mưa tạt qua chiều Hà Nội lấm lem
Lá rụng rơi, em gọi con đường lá
Lối cũ ngày xưa bây giờ thành lạ
Ốc luộc vỉa hè cay xé đến tê môi
Hà Nội mưa buồn Hà Nội nhớ lắm thôi
Dìu dịu hiu hiu mùa về ngang ngõ
Cánh đồng lúa nưng nức vàng chín đỏ
Hạ rưng rưng phượng thắp lửa sau hè
Rách toạc trời chiều xao xác tiếng ve
Tiếng còi xe náo nức người qua lại
Trời buồn làm mưa ký ức bừng tỉnh dậy
Như em, người con gái đợi mênh mông
.
Thơ Nguyễn Thúy Hạnh/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét