Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Thơ NGUYỄN THÁNH NGÃ



Thơ
NGUYỄN THÁNH NGÃ

CHIẾC GƯƠNG


Mặt hồ rộng như chiếc gương
soi tiếng chim long lanh / long lanh
khua vỡ chùm tia hồng tía…

Em dáng thon
mái tóc ngược sáng
hất vào hồn anh

Anh ôm buổi sáng
mà nắng nồng môi
nhạc Jazz chạy như ngón tay em
bấm vào chân trời,

Và sương
Và hương,
Và gương…
chiếu dọi vào tận cùng hư ảo

Mới thấy đời nhau
như làn mây loãng
pha trong cốc tình café đen

Này em,
giọt blues thiên di
chậm một cung mùa

Con ong vừa mang đi trí nhớ của một bông hoa
Em soi trên chiếc gương
sẽ thấy giọt mật cuối cùng
vừa rơi trên tóc biếc,
tơ ngà…


BÀI THƠ THƯƠNG HIỆU CUA ĐỒNG


có gã nhà quê
lận lưng đôi chữ còm cõi
mắc ách trâu cày lên đồng chữ quê hương

gốc rạ, áo vá, mắt trâu buồn
cày vấp nghĩa đen nghĩa bóng
bóng chữ đè lên đất ải phân trâu
có chữ như muối dưa chua lé…

gã là nhà quê một lẽ
một lẽ nửa mùa học thức, đi buôn
mang trong mình nỗi hờn truyền kiếp
mang trong mình lãng đãng câu thơ…
tập tểnh uống thơ
say thơ cuống cuồng…

gã thành nhà quê tay trắng
lần đầu lãnh nhuận bút thơ
mừng phát khóc thấy tên mình in đậm
[giữa chốn đông người, mảnh đất lắm ma !]

gã buồn, gã vui, gã khóc
gã dại, gã khờ, gã ngốc nghếch
gã bay bổng, bay bổng…

may sao gã rớt xuống quê nhà
thấm thía đất bùn cùng hoa sen trắng
thấm thía sứ sành miếng mẻ gốc đa
thấm thía giếng làng với vòi nước máy
thấm thía môi son với bông súng ao chùa

gã là nhà quê chính hiệu
đã có thơ bay ra khỏi cổng làng
thơ gã đi đâu cũng có mùi bờ mùi bãi
thương hiệu cua đồng bò ngang
con cò cái cổ cong cong
mà chân đứng thẳng…


CHẾNH CHOÁNG

Chếnh choáng thứ men say
tỏa ra từ lời nói
tỏa ra từ ánh sáng mềm mỏng, thinh dịu…

Đóa hoa từ bùn đất
nở ra từ bùn đất
gót chân đen…

lướt thướt trên cỏ hư không
thung thăng trên xanh mung miêng
vẻ hiện diện của loài thai noãn hoang nguyên

điều khiến cho hoa ngây ngất
lại chính là mênh mông
và âm nhạc của mênh mông hoang lặng
hợp tấu trong lời nói

Tiếng nói ấy,
là thứ men say tính lặn
thấm vào thư tịch cỏ
giữ gìn trong gốc rễ
rền rỉ trong đất đai tìm kiếm

Ngày bật ngộ của hoa
làn hương thị hiện trong đời sống
thâm nhập tâm hồn cây

Và…chiếc lá
chiếc lá thoắt mỉm cười
khi rơi xuống im lìm thanh thoát
xanh dịu bầu trời
làm nghiêng ngã những giấc mơ man ruỗng…


ĐIỆU BLUES MẮT NÂU

những tia mắt cà phê trễ nải
chảy mặt trời
cả thị trấn điệu blues
dòng suối
và những hòn đá lăn với trái tim rêu phong

tôi hát rong
với chú ve mùa thu trên núi
cỏ mọng chín sương đêm
đâu biết đó là nước mắt của cây

đâu biết hoa cà phê trắng
giọt cà phê đen
cơn bão gãy cành nỗi đau rơi sương giá
thị thành những chiều mưa xa
khuyến mãi cơn áp thấp trong siêu thị mùa
ly cà phê Tây nguyên mắt nâu…

tôi đọc câu thơ
chàng thi sĩ đáy ly
ảo tưởng dày cộp
bụi bazan đậm đặc hoa quỳ

vàng úa chảy về trên vách đá
đâu biết đó là mùa đông Tây nguyên
đâu biết vất vả em gùi đung đưa cầu treo
thị trấn chảy đục ngầu tiếng hát

điệu blues va chạm nhà sàn
tiếng chiêng reo
thụp thoang / thụp thoang…
t…h..up…t h o…a…n…g…gg…

Thơ Nguyễn Thánh Ngã/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét