Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Thơ Nguyễn Thị Minh Thái


Thơ
NGUY
ỄN THỊ MINH THÁI

Tỵ nạn chiều


Chiều nguyên khối buồn – trong vắt
Tiếng đàn ghita rơi vỡ vào hồn
Từng tiếng và từng giọt

Âm và vang
Hình và bóng
Sắc và màu
Không và có
Cát và bụi
Nắng lên ngôi và xế quái
Lòng bất ưng...

Tôi lang thang giữa chiều
Hàng nghìn cánh-cửa-người đã đóng
Một mảy gió vô tình cũng khó thấu
Chỉ còn chiều với một tôi

Chỉ còn tôi với cả một chiều
Tiếng đàn ghita gỗ
Giọng hát em gầy
không bắc nổi cây cầu đưa tôi về xưa cũ
Bướm và hoa
Mây trôi bèo dạt
Con cò đậu phải cành mềm
Con sáo sang sông bạt gió
Con diều lên giời đứt dây
Lãng đãng trôi con thuyền quá vãng

Tôi khăn gói ngược về tôi
Ô cửa kính cũ
Quán cà phê loang một giọt mưa thầm
Cái gì cũng đã nát tan
Cái gì cũng đã phủ bụi
Cái gì cũng đã mòn rỉ
Cái gì cũng đã rớm máu
Cái gì cũng đã chia ở thì quá khứ
Cái gì cũng đã qua và đã từng

Tôi không biết tôi là ai
Giọt máu rơi trên cỏ?
Đứa bé bị bỏ quên ngoài chợ?
Hòn sỏi lẻ bên bờ biển hoang ?
Giọt lệ chát cuối ly rượu ?
Mảnh của chiếc cốc vỡ?

Tôi chỉ còn nơi bấu víu là chiều
Chỉ còn nơi tị nạn là chiều

Để sớm mai, tôi sẽ lại
lên đường
từ số không và mảnh vỡ...

Sài Gòn. Tháng 10. Nhâm Thân 1992.
Đi ngang hồ n­ước đầy

Nắng rất xanh trời
Thinh không gió rơi lan tràn nắng
Vườn nắng mênh mông hạ trắng ran ran mưa ve triền miên
Che một bàn tay trong ngút ngàn
nheo mắt quay về hạ cũ
dáng bạch đàn mảnh dẻ lúc thu sang...
Không một ai đi ngang hồ rạng sáng tinh s-ương
Ban mai nước đầy sương loang mơ màng
Chờ đợi ngày lên chùm tia nắng hân hoan
Không một ai đi ngang qua hồ lãng chân bước vào vườn nắng
Hối hả Hà Nội ngày đi làm
Chỉ có tôi trôi theo dòng ng-ười
Một mình ngoảnh nhìn hồ mênh mang n-ước đầy
Chỉ có tôi bây giờ còn sợ nắng ngày x-ưa chói chang trong v-ườn
Ngày xư-a Người bảo tôi đừng sợ nắng
Bất giác xoè bàn tay che đầu...
Đêm mềm mịn như nhung, mặt hồ lăn tăn
làn nước đen mảnh sao vỡ vụn
Ngón tay tôi xoăn đám cỏ rối bời
Buâng quơ tôi ném xuống hồ

Sỏi

rơi không thành tiếng.
Những gì tôi định nói bên hồ ngày xư-a
Lời cô gái tóc dài chấm gót
đã lăn nh-ư sỏi xuống làn n-ước đen
không một ánh vàng lay động
mảnh vỡ trăng ngột ngạt dạ h-ương
Tôi bỗng thèm vớt n-ước hồ đầy tay rửa mặt
Rất xa xăm vọng về tiếng nói ấy
N­ước hồ bẩn lắm, đừng em.
Sáng sáng đi làm tôi băng xe máy qua hồ
Không còn ai nói đừng em
Như-ng còn nguyên ở đó
Rạng sáng màu ngọc trai
Một mặt hồ n-ước dâng đầy...

Thơ Nguyễn Thị Minh Thái/ Lê Hoài Nguyên đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét