Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

Thơ Phạm Vân Hiền




Thơ
Phạm Vân Hiền

Kiếp đọa đày
(tưởng nhớ cố thi sĩ Phan Thật )

Đêm qua ra trước sân chùa
Hai ông bạn khổ nằm bừa gối nhau
Trút đi tâm sự buồn đau
Rồi mai lên rẫy nuôi màu ngô khoai
Hiu hiu con gió heo may
Mái đầu ngả bạc phủ dày khói sương
Chiêm bao vũ khúc nghê thường
Vui say quên hết đoạn đường gian nan
Nắng lên gió tạnh sương tan
Biết mình còn kiếp trần gian đọa đày.

Niềm đau

Đâu ai thấu hiểu niềm đau!!!
Nủa đêm thức giấc giọt sầu lặng rơi
Đời ta đã sắp tàn rồi
Chôn đi cho hết "một thời" xuân xanh
Ước mơ cũng đã tan tành
Chim quyên chết đứng trên cành cây khô
Đời như đã cạn ý thơ
Người như cũng chẳng bao giờ hiểu nhau
Tình như cũng đã phai màu
Ta như uống cạn niềm đau một mình.

Mắt đọng

Có những điều không nói
Nhìn ánh mắt hiểu ra
Có những điều cố nói
Cũng như ngọn gió qua

Ôm cuộc tình chia xa
Trôi theo dòng phôi pha
Còn những điều day dứt
Trong đôi mắt thật thà.

Thơ Phạm Vân Hiền/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét