Thơ
PHAN MINH CHÂU
CHUYỆN BUỒN CỔ TÍCH
Nhà đã bán xong
Một căn nhà cổ tích
Bao buồn vui lẫn lộn chạy trong đầu
Anh đi tìm sương khói ở nơi đâu ?
Nơi anh ở đúng là thành phố trẻ
Trong thơ anh thành phố mải lên đèn
Nhưng không biết vì đâu
Anh đành bán đi ngôi nhà cổ tích
Tuổi thơ anh
Đã một thời hợm hĩnh
Chơi trốn tìm rong ruổi bốn trăm năm
Bao mùa xuân hoa lá đã tan tầm
Chỉ để lại đôi nỗi buồn lặng lẽ
Anh ra đi thương nấm mồ của mẹ
Bao năm dài côi cút sống cô đơn
Nấm mồ cha đôi chút tủi hơn
Khi nấm đất vơi đi nhiều nhang khói
Anh là thằng du cư
Mang trong mình biết bao điều trọng tội
Xa người thân xa hết cả anh em
Vòm trời cao xa cả bóng sao đêm
Và xa cả những đêm rằm quạnh quẽ
Hởi quê hương thương yêu
Biết định nghĩa sao đây…
Năm tám tuổi đời ta không còn trẻ
Nhìn nơi nào cũng thấy bóng quê hương
Một dấu chân còn sót lại trên đương
Một ánh mắt soi xuyên hồn nhân thế
Một xác phượng rơi trong chiều đỏ lửa
Một cánh đông hun hút dấu hương bay
Một ánh mắt nhìn tay siết chặt trong tay
Một nỗi nhớ dày hơn nhiều nỗi nhớ
Một quán nước chìm trong chiều mở cửa
Một bản nhạc buồn ngơ ngẫn đến trăm năm
Hởi Tuy Hòa con phố vốn mù câm
Nay bật sáng khi đến thời mở cửa
Ta lặng lẽ thắp lên bàn tay chúa
Để bốn mùa hoa cỏ hết cô đơn
Em chạnh lòng không những buổi sáng mưa tuôn
Những đêm tối rơi trên thành phố biển
Nha Trang đó chứa bao điều thánh thiện
Có lẽ buồn hơn những sớm sương rây
Cứ mùa xuân thành phố nhỏ mưa bay
Anh co cụm trong ngôi nhà ấm áp
Nhìn thành phố lớn lên
Trong nỗi niềm say đắm
Anh ngỡ ngàng trong hương sắc mùa xuân
Mười hai năm như giấc mộng phù vân
Anh cảm thấy mình không còn trẻ nửa
Xin hảy thắp cho anh nhiều hơn nửa
Chút lửa hồng soi sáng những đêm đông
Thơ PHAN MINH CHÂU/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét