Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Thơ Đinh Ngọc Diệp


Thơ
Đinh Ngọc Diệp
 
BAN MAI

Người tạc vào núi ra cơm gạo
Mìn nổ vào núi ngăn sông làm điện sáng
Người tạc vào núi thành câu thơ
Rãnh chữ cần lao không khác rãnh cày

Sáng nay: chữ thành bia mộ
Người đục núi trợn trừng,  đá lăn đè dập nát
Hồ thủy điện thuỷ táng cả cánh rừng, cả mùa màng
Thắt cổ những ngôi làng lô nhô trên nước

Cái đục là sự sáng tạo
Từ vật thoát ra thành người
Cái đói hay là sự gian manh
Đã nhập vào cái đục…

Chữ- nghìn năm trên đá vẫn còn đóChừng nào núi chưa lở hết
Những rãnh cày trên đá không đẻ ra cơm, gạo
Chỉ làm ra đạo lý ở đời

Rãnh chữ bỗng phóng to trùng trùng trên đá
Như nếp gấp của vỏ não hằn lên gương mặt vĩ đại
Run rẩy trước hàng người đang tiến vào đục núi
Đục những lỗ mìn hoả táng cả ban mai

Như một nhà tu hành thiền định triệu năm phút giây đắc đạo
Nhẹ bẫng di cư lên các hành tinh trước khi bị bức tử
Trước khi cuộc hành quyết bùng lên khói và lửa
Núi biến hình đi
dành tiếng nổ cho người
26/8/2012


MÂY RIÊNG
1
Phải người  chao chát chi đây
Mâycafé để suốt ngày dọa mưa?
Mưa rào sầm sập sớm trưa
Ông trời rạch chớp, mây chưa hao mòn!
Café tí tách giọt buồn
Ngán mưa, trời cũng vào luôn quán ngồi…
Mây em  mang khát lên trời
Thu giông tích bão… một đời tụ mây!

2
Tôi đang có giấc mơ ngày
Dáng em mỏng mảnh đong đầy sang tôi!
Hình như… em có thoảng cười
Hình như… tôi vấp khi rời chân đi
Hình như em chẳng nghĩ gì
Mình tôi vơ lấy… vườn si… riêng mình?
Lũ nguồn thương – chẳng thể dành
Tự tôi ngập lụt… em thành phao bơi?
Vô tư, em vẫn thoáng cười
Tôi sang kiếp khác, thương người… cõi xưa!!
5/10/2012

Thơ Đinh Ngọc Diệp/ Trần Nhương đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét