Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

Thơ THẠCH QUỲ


Thơ THẠCH QUỲ
VỚI CON

Con ơi con, thức dậy giữa ngày thường
Nghe chim hót đừng nghe mê mải quá
Qua đường đất đến con đường rải đá
Cha e con đến lớp, chậm giờ

Con ơi con, nàng Bạch Tuyết trong mơ
Không thể nào yêu con thay mẹ được
Vì thế nên, nếu khuy áo của con bị đứt
Thì nói lên để mẹ khâu cho
Và con ơi, trên ấy Ngân Hà
Có thể rồi con sẽ lên đến được
Nhưng đêm nay thì con cần phải học
Bốn phép tính cộng trừ hoặc đọc một trang thơ

Con ơi con, nếu thầy giáo dạy con
Có ánh sáng bảy màu trong ánh sáng
Thì con hỡi hãy khêu cho rạng
Ngọn bấc đèn con hãy vặn to lên

Con ơi con, trái đất thì tròn
Mặt trăng sáng cũng tròn như đĩa mật
Tất cả đấy đều là sự thật
Nhưng cái bánh đa tròn, điều đó thật hơn!

Mẹ hát lời cây lúa để ru con
Cha cày đất để làm nên hạt gạo
Chú bộ đội ngồi trên mân pháo
Bác công nhân quai búa, quạt lò

Vì thế nên, lời cha dặn dò
Cũng chưa hẳn đã là điều đúng nhất
Cha mong con lớn lên chân thật
Yêu mọi người như cha đã yêu con

1979

ĐÁ TRÊN ĐỈNH NÚI QUỲ

Cắm vào đỉnh núi Quỳ mấy triệu năm rồi đấy
Hỡi đá xe cồ, xe kéo, ông voi...
Đá ván trượt rêu nhờn như mỡ chảy
Đá vụt mo dựng đứng lên trời
Núi Quỳ bé mà sao nhiều đá thế ?
Tuổi chăn bò hốc đá trú mưa
Hoa chổi rụng dưới cánh ong vò vẽ
Đá trắng phơi đầy trời nắng trưa.

Bó củi đấy, em chưa tìm lạt buộc
Đã ngồi nghiêng trên đá tím môi sim
Thưở nhặt phân bàn chân thay guốc
Bạn bè nấp trong đá ú tim...

Đá cắm chân vào đỉnh núi quê hương
Nhìn máy chạy trên cánh đồng Thạch Phú
Chúng tôi đi với ngôi sao đầu mũ
Ngóng về làng, đỉnh đá nhu cao hơn

Nơi bệ tỳ của bốn khẩu trung liên
Em ở lại trong màu xanh đá núi
Đá dựng vách thành ngăn bom Mỹ dội
Ngửng đầu lên đánh giặc bốn năm liền

Ngày bổ sung về đơn vị mới
Em ngoài nhìn đỉnh núi chiến công
Đá xe kéo, xe cồ sáng chói
Đá vụt mo nhọn hoắt mũi chông

Thư em hỏi, anh còn nhớ đá
Tấm lòng anh khắc đá đã từ lâu
Mai hết giặc, anh nhờ em hỏi trả
Em về anh, còn đá sẽ về đâu ?

1969

ĐÊM SÔNG HƯƠNG
Bây chừ gõ chén sông Hương
Lanh canh phách nhịp bốn phương cung đình
Một suông trăng ở Hoàng Thành
Một trăng suông nhạt chòng chành đáy sông
Xáng xê cái nhịp thì cong
Cái chân ai, bước giữa vòng nam ai
Rượu nâng sóng nhạc ngang mày
Em lừng lững giữa đêm bày chiếu hoa
Xáng xề sông đổ về xa
Xáng xề phách nhịp đổ qua hồn mình
Ai ngân khúc nhạc cung đình
Ai ngồi lặng phắc Hoàng Thành cỏ rêu...

CHIỀU Ở QUÊ

Liếu điếu chim về trên ngọn xoan
Nắng rơi lá rụng trái xoan vàng
Tôi từ phố chợ về quê cũ
Nhặt tuổi thơ tôi rớt ở làng
Rồi ra như thể là xoan bay
Hay còn trái rụng mọc trên cây ?
Liếu điếu chim về kêu thảnh thót
Vườn cũ xoan cao lá rựng đầy...

EM TỪ THƠ ẤU VỀ CHƠI

Em từ thơ ấu về chơi
Tặng tôi một chiếc mỉm cười bâng quơ
Như sương như khói xa mờ
Bông hoa dốc núi không chờ đợi ai
Rượu còn sóng sánh trong chai
Ngày xuân đã trượt ra ngoài tuổi xuân
Tôi nay đăng đối lục tuần
Com-lê, cà-vạt thắt dần vào thơ
Em từ thơ ấu về mơ
Tặng tôi một chiếc bâng quơ mỉm cười...
Thơ Thạch Quỳ / Ngô Minh đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét