Thơ
AM CÁC MINH
TÌNH KHÚC DA VÀNG
Nắng mưa cách trở, đổi dời...
Nỡ đâu Nhật – Nguyệt chia rời hai ta..?
Da Vàng từ thủa oa oa
Da rôm vỏ trấu da dà rạ rơm
Da Vàng bầu vũ mệ thơm
Vai cha ém nắng sớm hôm hong trần
Da Vàng rắn rỏi chỉ gân
Mới khi chập chững mới lần đi xa
Mùa hoa kế tiếp mùa hoa
Lời ca nối tiếp bài ca trong đời...
Da Vàng từ thủa nước trôi
Từ khi rắn đất từ hồi xanh cây
Từ khi trăng khuyết lại đầy
Từ khi sáng nắng lại rồi đêm thanh
Từ khi em với khi anh
Trong câu chuyện cổ hóa thành một nôi
Hồng hoang trời đất chung phôi
Bọc trứng vàng trăm con lớn thổi
Đất nở hoa che tiếng hát câu cười
Em ơi bà cũng dặn rồi
Da Vàng tươi tắn từ hồi Mỵ Nương
Khéo cùng Sơn vẹn yêu thương
Khôn không cùng Thủy một phường tà mâu
Da Vàng chớ giống Mỵ Châu
Ngây thơ áo ngỗng gieo sầu châu sa
Chớ mà ngơ ngẩn nét hoa
Thẩn thơ ong bướm khéo mà hoang hoai
Con tằm nhay lá lai rai
Em đi bữa ấy một vài cuốn tơ
Bên trời ống lụa bơ vơ
Hay đâu có kẻ bi bô giễu xằng
Ngó qua mặt cũng khuôn vàng
Mà dân cay cú mà hàng háo hung
Ngẫm ra trong cái chung chung
Đâu cho cặn kẽ tận cùng chân tơ
Anh về bốc vỏ trấu khô
Thì ra gạo trắng, trấu lơ xơ vàng
Nhớ hôm cắt lúa đồng làng
Em dung câu hát mênh mang nghĩa tình
Da Vàng chân chất trung trinh
Càng mưa nắng dạn long lanh nếp người
Qua đêm tối lại sáng ngời
Qua giông tố lại dẻo dai can trường
Ngạt ngào thơm vị quê hương
Sôi trong dòng máu du dương sử hồng
Pha trong đất cát mênh mông
Ngó sau ngó trước nhìn không đến bờ
Anh về cúi trước bệ thờ
Nhớ khi bà kể mắt mờ hoe vôi
Nhăn nheo lấm tấm da mồi
Biết là thủa đã mặn mòi gió sương
Xù xì gan góc lạ thường
Da lăn lóc đá da xương xẩu ròng
Da chuông khánh nhạc như đồng
Vang vang chiến trận tiên rồng long lanh
Người đi nương bóng lá xanh
Lèo vèo mưa đạn tanh bành khói bom
Môi thâm mắt quoắc căm hờn
Đinh đâm, dao xéo chi sờn vầng da
Mùa hoa kế tiếp mùa hoa
Vàng da hóa tiếp Vàng da kiếp người
Xanh xao để với nụ cười
Hư hao để với muôn đời ca vang
Người về thắp lại nén nhang
Nhớ người xanh cỏ rũ vàng một phen
Chuyện xưa ai lặng trước đèn
Bập bùng ngọn lửa thoáng rền dư âm
Lửa vàng lửa chẳng nín câm
Da Vàng chi sợ tím bầm sạn chai
Anh về nuôi chí đời trai
Đôi chim thánh thót reo ngoài tường vôi
Em ơi, cha mẹ dặn rồi
Con cút cũng tổ con côi cũng nòi
Con người cũng giống em ơi
Khi về ngược?khi về xuôi?
Cho anh nhắn gửi theo lời thiết tha
Từ bản làng xa khèn hoa mở hội
Từ chốn thị thành sôi nổi vươn mây
Từ hôm qua và ngày mai đang tới
Ánh nắng cười lóng lánh xòe tay
Khuyên tròn em bấm lỗ tai
Tùng teng lủng lẳng reo ngoài đôi mươi
Nhìn em em cứ cười cười
Hỏi em em cứ ửng đôi má hường
Da Vàng xưa buổi đến trường
Sẻ oanh ríu rít sương vương cánh chuồn
Nghĩ ra a cứ buồn buồn
Nghĩ vào anh cứ bồn chồn khôn khuây
Hừng da dấu chiếc khăn mây
Em trao anh vội cái ngày chia li…
Da vàng từ buổi em đi
Da nhung phượng các, long trì hẹn duyên
So đôi tràng hạt đen tuyền
Chắp tay cầu nguyện ...
Đôi miền ngẩn ngơ...
Anh về tựa cửa làm thơ
Cái trăng thì héo câu thơ thì hồng
Em giờ Nam Bắc Tây Đông
Em giờ ở mãi bầu không xứ người
Em ơi, cha mẹ giục rồi
Em còn nhớ nữa đến lời keo sơn?
Vàng da từ thủa lon ton
Vàng da từ thủa véo von tơ lòng
Vàng da từ thủa mơ mòng
Vàng da từ thủa đèo bòng sớm hôm…
Anh về bóc trái chôm chôm
Sao trong mịn trắng ngoài xồm xồm râu
Em giờ phiêu dạt trời Âu
Vàng da ngậm trắng xóa màu tuyết non ?
Em đừng trát phấn bôi son
Em đừng kẻ chỉ héo hon da Vàng…
Anh đi giữa phố rộn ràng
Ơi thành phố bụi nhập nhằng sớm mai
Hát bài ca một đời trai
Nhạc reo lấp lánh trên vai da Vàng
In trên vầng trán rỡ ràng
Trôi trong dòng chảy huy hoàng xuân xanh
Đợi em về hát cùng anh
Hai ta rực rỡ long lanh... da Vàng
Thơ Am Các Minh/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
AM CÁC MINH
TÌNH KHÚC DA VÀNG
Nắng mưa cách trở, đổi dời...
Nỡ đâu Nhật – Nguyệt chia rời hai ta..?
Da Vàng từ thủa oa oa
Da rôm vỏ trấu da dà rạ rơm
Da Vàng bầu vũ mệ thơm
Vai cha ém nắng sớm hôm hong trần
Da Vàng rắn rỏi chỉ gân
Mới khi chập chững mới lần đi xa
Mùa hoa kế tiếp mùa hoa
Lời ca nối tiếp bài ca trong đời...
Da Vàng từ thủa nước trôi
Từ khi rắn đất từ hồi xanh cây
Từ khi trăng khuyết lại đầy
Từ khi sáng nắng lại rồi đêm thanh
Từ khi em với khi anh
Trong câu chuyện cổ hóa thành một nôi
Hồng hoang trời đất chung phôi
Bọc trứng vàng trăm con lớn thổi
Đất nở hoa che tiếng hát câu cười
Em ơi bà cũng dặn rồi
Da Vàng tươi tắn từ hồi Mỵ Nương
Khéo cùng Sơn vẹn yêu thương
Khôn không cùng Thủy một phường tà mâu
Da Vàng chớ giống Mỵ Châu
Ngây thơ áo ngỗng gieo sầu châu sa
Chớ mà ngơ ngẩn nét hoa
Thẩn thơ ong bướm khéo mà hoang hoai
Con tằm nhay lá lai rai
Em đi bữa ấy một vài cuốn tơ
Bên trời ống lụa bơ vơ
Hay đâu có kẻ bi bô giễu xằng
Ngó qua mặt cũng khuôn vàng
Mà dân cay cú mà hàng háo hung
Ngẫm ra trong cái chung chung
Đâu cho cặn kẽ tận cùng chân tơ
Anh về bốc vỏ trấu khô
Thì ra gạo trắng, trấu lơ xơ vàng
Nhớ hôm cắt lúa đồng làng
Em dung câu hát mênh mang nghĩa tình
Da Vàng chân chất trung trinh
Càng mưa nắng dạn long lanh nếp người
Qua đêm tối lại sáng ngời
Qua giông tố lại dẻo dai can trường
Ngạt ngào thơm vị quê hương
Sôi trong dòng máu du dương sử hồng
Pha trong đất cát mênh mông
Ngó sau ngó trước nhìn không đến bờ
Anh về cúi trước bệ thờ
Nhớ khi bà kể mắt mờ hoe vôi
Nhăn nheo lấm tấm da mồi
Biết là thủa đã mặn mòi gió sương
Xù xì gan góc lạ thường
Da lăn lóc đá da xương xẩu ròng
Da chuông khánh nhạc như đồng
Vang vang chiến trận tiên rồng long lanh
Người đi nương bóng lá xanh
Lèo vèo mưa đạn tanh bành khói bom
Môi thâm mắt quoắc căm hờn
Đinh đâm, dao xéo chi sờn vầng da
Mùa hoa kế tiếp mùa hoa
Vàng da hóa tiếp Vàng da kiếp người
Xanh xao để với nụ cười
Hư hao để với muôn đời ca vang
Người về thắp lại nén nhang
Nhớ người xanh cỏ rũ vàng một phen
Chuyện xưa ai lặng trước đèn
Bập bùng ngọn lửa thoáng rền dư âm
Lửa vàng lửa chẳng nín câm
Da Vàng chi sợ tím bầm sạn chai
Anh về nuôi chí đời trai
Đôi chim thánh thót reo ngoài tường vôi
Em ơi, cha mẹ dặn rồi
Con cút cũng tổ con côi cũng nòi
Con người cũng giống em ơi
Khi về ngược?khi về xuôi?
Cho anh nhắn gửi theo lời thiết tha
Từ bản làng xa khèn hoa mở hội
Từ chốn thị thành sôi nổi vươn mây
Từ hôm qua và ngày mai đang tới
Ánh nắng cười lóng lánh xòe tay
Khuyên tròn em bấm lỗ tai
Tùng teng lủng lẳng reo ngoài đôi mươi
Nhìn em em cứ cười cười
Hỏi em em cứ ửng đôi má hường
Da Vàng xưa buổi đến trường
Sẻ oanh ríu rít sương vương cánh chuồn
Nghĩ ra a cứ buồn buồn
Nghĩ vào anh cứ bồn chồn khôn khuây
Hừng da dấu chiếc khăn mây
Em trao anh vội cái ngày chia li…
Da vàng từ buổi em đi
Da nhung phượng các, long trì hẹn duyên
So đôi tràng hạt đen tuyền
Chắp tay cầu nguyện ...
Đôi miền ngẩn ngơ...
Anh về tựa cửa làm thơ
Cái trăng thì héo câu thơ thì hồng
Em giờ Nam Bắc Tây Đông
Em giờ ở mãi bầu không xứ người
Em ơi, cha mẹ giục rồi
Em còn nhớ nữa đến lời keo sơn?
Vàng da từ thủa lon ton
Vàng da từ thủa véo von tơ lòng
Vàng da từ thủa mơ mòng
Vàng da từ thủa đèo bòng sớm hôm…
Anh về bóc trái chôm chôm
Sao trong mịn trắng ngoài xồm xồm râu
Em giờ phiêu dạt trời Âu
Vàng da ngậm trắng xóa màu tuyết non ?
Em đừng trát phấn bôi son
Em đừng kẻ chỉ héo hon da Vàng…
Anh đi giữa phố rộn ràng
Ơi thành phố bụi nhập nhằng sớm mai
Hát bài ca một đời trai
Nhạc reo lấp lánh trên vai da Vàng
In trên vầng trán rỡ ràng
Trôi trong dòng chảy huy hoàng xuân xanh
Đợi em về hát cùng anh
Hai ta rực rỡ long lanh... da Vàng
Thơ Am Các Minh/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét